Tác giả:

Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…

Chương 878: Một chút thành ý (8)

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, bộ dáng giống như đang nhìn một người xa lạ.Trong lòng Lục Bán Thành bỗng nhiên có chút kinh ngạc và hoảng sợ, liền dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.Hắn cảm giác được bàn tay cô nắm vạt áo hắn đang cực kỳ run, run cầm cập khiến lộng ngực hắn cực kỳ đau, sau đó đột nhiên rút vạt áo ra khỏi tay cô, nhanh chóng ra khỏi nhà.-Trong căn hộ to lớn lập tức trở nên yên tĩnh.Hứa Ôn Noãn dựa vào từơng trong phòng thay đồ, ngơ ngác một lúc, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.Cô biết chướng ngại tâm lý trong lòng cô làm hắn mất hứng nhưng hắn nói những câu kia thật sự làm cô tổn thương rất nhiều.Cha bệnh nặng đã khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi rồi, chuyện tối nay lại càng khiến cô vốn không khóc nổi lại trở nên đau khổ, chua xót.Đây là nhà hắn, cho dù cô có khóc, cũng không thể khóc ở chỗ của hắn,… Hứa Ôn Noãn loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến nhà vệ sinh, cầm lấy quần áo lúc nãy mình để trong này mặc vào, liền vội vàng ra khỏi nhà Lục Bán Thành.Ra khỏi nhà Lục Bán Thành, trong mặt Hứa Ôn Noãn mới từ từ giăng đầy sương mù.Cô đi dọc theo đường phố, không có điểm đến, chỉ đi lung tung, lại không biết nên làm gì với bệnh của cha cô.Cô đã từng rất hạnh phúc, đã từng có cả thế giới, có thể nói là hoàn hảo, bây giờ cô mất đi tình yêu, mất đi sự trong trắng rồi, cô lại còn phải mất đi tình thân sao?Hứa Ôn Noãn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt một cách tàn nhẫn, khiến cô thở không nổi.Cô thật sự rất muốn mình kiên cường, không khóc, không gì có thể đâm thủng cô.Nhưng dù cô có nhẫn nhịn thế nào, sương mù trong mắt vẫn từ từ rơi xuống theo hai gò má, rơi xuống đất.Rất nhiều lúc cố nén khóc, cũng không khóc chỉ khi nào bộc phát hết tất cả những khó chịu trong người, mới khóc không có điểm dừng.Hứa Ôn Noãn càng khóc càng đau khổ, mờ mịt đứng trên con đường lớn, như một đứa trẻ bất lực vậy, từ từ ngồi xổm xuống đường, chôn mặt vào đầu gối, ô ô khóc......Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường.Lục Bán Thành ngồi trong xe nhìn chằm chằm cô bé ngồi khóc thương tâm trên đường không chớp mắt.Rõ ràng hắn đứng cách cô rất xa, cửa sổ xe cũng không mở nhưng hắn lại hoàn toàn có thể nghe được tiếng cô đang khóc ngoài kia.Tiếng khóc kia như từng lưỡi dao độc ác tàn nhẫn rạch vào tim hắn, từng tiếng từng tiếng là từng vết, từng vết.Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lại, không biết cô bé kia đã rời đi từ lúc nào, chỗ cô vừa mới ngồi khóc lúc này đã trở thành một khoảng không thinh lặng.Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, không có chút phản ứng hay nhúc nhích nào.Mãi đến khi ngày trở nên sáng hơn, thành phố thức giấc ồn ồn ào ào, trên đường xe chạy ngày một nhiều, Lục Bán Thành mới nhúc nhích, tỉnh táo lại. 

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, bộ dáng giống như đang nhìn một người xa lạ.Trong lòng Lục Bán Thành bỗng nhiên có chút kinh ngạc và hoảng sợ, liền dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.Hắn cảm giác được bàn tay cô nắm vạt áo hắn đang cực kỳ run, run cầm cập khiến lộng ngực hắn cực kỳ đau, sau đó đột nhiên rút vạt áo ra khỏi tay cô, nhanh chóng ra khỏi nhà.-Trong căn hộ to lớn lập tức trở nên yên tĩnh.Hứa Ôn Noãn dựa vào từơng trong phòng thay đồ, ngơ ngác một lúc, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.Cô biết chướng ngại tâm lý trong lòng cô làm hắn mất hứng nhưng hắn nói những câu kia thật sự làm cô tổn thương rất nhiều.Cha bệnh nặng đã khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi rồi, chuyện tối nay lại càng khiến cô vốn không khóc nổi lại trở nên đau khổ, chua xót.Đây là nhà hắn, cho dù cô có khóc, cũng không thể khóc ở chỗ của hắn,… Hứa Ôn Noãn loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến nhà vệ sinh, cầm lấy quần áo lúc nãy mình để trong này mặc vào, liền vội vàng ra khỏi nhà Lục Bán Thành.Ra khỏi nhà Lục Bán Thành, trong mặt Hứa Ôn Noãn mới từ từ giăng đầy sương mù.Cô đi dọc theo đường phố, không có điểm đến, chỉ đi lung tung, lại không biết nên làm gì với bệnh của cha cô.Cô đã từng rất hạnh phúc, đã từng có cả thế giới, có thể nói là hoàn hảo, bây giờ cô mất đi tình yêu, mất đi sự trong trắng rồi, cô lại còn phải mất đi tình thân sao?Hứa Ôn Noãn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt một cách tàn nhẫn, khiến cô thở không nổi.Cô thật sự rất muốn mình kiên cường, không khóc, không gì có thể đâm thủng cô.Nhưng dù cô có nhẫn nhịn thế nào, sương mù trong mắt vẫn từ từ rơi xuống theo hai gò má, rơi xuống đất.Rất nhiều lúc cố nén khóc, cũng không khóc chỉ khi nào bộc phát hết tất cả những khó chịu trong người, mới khóc không có điểm dừng.Hứa Ôn Noãn càng khóc càng đau khổ, mờ mịt đứng trên con đường lớn, như một đứa trẻ bất lực vậy, từ từ ngồi xổm xuống đường, chôn mặt vào đầu gối, ô ô khóc......Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường.Lục Bán Thành ngồi trong xe nhìn chằm chằm cô bé ngồi khóc thương tâm trên đường không chớp mắt.Rõ ràng hắn đứng cách cô rất xa, cửa sổ xe cũng không mở nhưng hắn lại hoàn toàn có thể nghe được tiếng cô đang khóc ngoài kia.Tiếng khóc kia như từng lưỡi dao độc ác tàn nhẫn rạch vào tim hắn, từng tiếng từng tiếng là từng vết, từng vết.Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lại, không biết cô bé kia đã rời đi từ lúc nào, chỗ cô vừa mới ngồi khóc lúc này đã trở thành một khoảng không thinh lặng.Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, không có chút phản ứng hay nhúc nhích nào.Mãi đến khi ngày trở nên sáng hơn, thành phố thức giấc ồn ồn ào ào, trên đường xe chạy ngày một nhiều, Lục Bán Thành mới nhúc nhích, tỉnh táo lại. 

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, bộ dáng giống như đang nhìn một người xa lạ.Trong lòng Lục Bán Thành bỗng nhiên có chút kinh ngạc và hoảng sợ, liền dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.Hắn cảm giác được bàn tay cô nắm vạt áo hắn đang cực kỳ run, run cầm cập khiến lộng ngực hắn cực kỳ đau, sau đó đột nhiên rút vạt áo ra khỏi tay cô, nhanh chóng ra khỏi nhà.-Trong căn hộ to lớn lập tức trở nên yên tĩnh.Hứa Ôn Noãn dựa vào từơng trong phòng thay đồ, ngơ ngác một lúc, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.Cô biết chướng ngại tâm lý trong lòng cô làm hắn mất hứng nhưng hắn nói những câu kia thật sự làm cô tổn thương rất nhiều.Cha bệnh nặng đã khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi rồi, chuyện tối nay lại càng khiến cô vốn không khóc nổi lại trở nên đau khổ, chua xót.Đây là nhà hắn, cho dù cô có khóc, cũng không thể khóc ở chỗ của hắn,… Hứa Ôn Noãn loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến nhà vệ sinh, cầm lấy quần áo lúc nãy mình để trong này mặc vào, liền vội vàng ra khỏi nhà Lục Bán Thành.Ra khỏi nhà Lục Bán Thành, trong mặt Hứa Ôn Noãn mới từ từ giăng đầy sương mù.Cô đi dọc theo đường phố, không có điểm đến, chỉ đi lung tung, lại không biết nên làm gì với bệnh của cha cô.Cô đã từng rất hạnh phúc, đã từng có cả thế giới, có thể nói là hoàn hảo, bây giờ cô mất đi tình yêu, mất đi sự trong trắng rồi, cô lại còn phải mất đi tình thân sao?Hứa Ôn Noãn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt một cách tàn nhẫn, khiến cô thở không nổi.Cô thật sự rất muốn mình kiên cường, không khóc, không gì có thể đâm thủng cô.Nhưng dù cô có nhẫn nhịn thế nào, sương mù trong mắt vẫn từ từ rơi xuống theo hai gò má, rơi xuống đất.Rất nhiều lúc cố nén khóc, cũng không khóc chỉ khi nào bộc phát hết tất cả những khó chịu trong người, mới khóc không có điểm dừng.Hứa Ôn Noãn càng khóc càng đau khổ, mờ mịt đứng trên con đường lớn, như một đứa trẻ bất lực vậy, từ từ ngồi xổm xuống đường, chôn mặt vào đầu gối, ô ô khóc......Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường.Lục Bán Thành ngồi trong xe nhìn chằm chằm cô bé ngồi khóc thương tâm trên đường không chớp mắt.Rõ ràng hắn đứng cách cô rất xa, cửa sổ xe cũng không mở nhưng hắn lại hoàn toàn có thể nghe được tiếng cô đang khóc ngoài kia.Tiếng khóc kia như từng lưỡi dao độc ác tàn nhẫn rạch vào tim hắn, từng tiếng từng tiếng là từng vết, từng vết.Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lại, không biết cô bé kia đã rời đi từ lúc nào, chỗ cô vừa mới ngồi khóc lúc này đã trở thành một khoảng không thinh lặng.Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, không có chút phản ứng hay nhúc nhích nào.Mãi đến khi ngày trở nên sáng hơn, thành phố thức giấc ồn ồn ào ào, trên đường xe chạy ngày một nhiều, Lục Bán Thành mới nhúc nhích, tỉnh táo lại. 

Chương 878: Một chút thành ý (8)