Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 1001: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (một)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tần Chỉ Ái thong dong đi đến, như có chuyện gì quan trọng muốn chia sẻ với Hứa Ôn, một đường chạy đến trước mặt cô, nói câu xin lỗi "Ôn Ôn, thực xin lỗi, để cậu phải đợi lâu", liền bay nhanhđến kéo ra ghế dựa đối diện với Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ, sau khi bưng đồ ăn lên xong, người phục vụ vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng vội đè thấp giọng, mở miệng nói: "Ôn Ôn, cậu còn nhớ rõ thời gian trước, mình nói với câu là, anh Bán Thành không biết đã đi đến nơi nào, gần đây cũng không liên hệ được sao?"Hứa Ôn không nghĩ tới Tần Chỉ Ái mới mở miệng, liền nói đến Lục Bán Thành, cô rót ấm trà, động tác châm trà thoáng khựng lại rồi tiếp tục, mới rũ mắt, "Uh`m" một tiếp, một mặt tiếp tục không nhanh không chậm châm trà, một mặt giọng điệu vững vàng mở miệng hỏi: "Nhớ rõ, sao vậy?""Tối hôm qua, anh Bán Thành gọi điện cho Dư Sinh, " trước một giây Hứa Ôn vừa dứt lời, sau một giây Tần Chỉ Ái liền theo sát mở miệng, ngữ khí mang theo sự khó chịu nói không nên lời: "Tớ mới biết được, thì ra hắn không liên hệ với mọi người trong khoảng thời gian đó, không phải đi đến Mĩ, mà xảy ra chuyện..."Xảy ra chuyện? Mi tâm Hứa Ôn cau chặt, ngón tay cầm chén trà, nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, quá một lát, sắc mặt cô mới tự nhiên ngẩng đầu, ngước mặt về phía Tần Chỉ Ái, "Xảy ra chuyện gì? Có vô cùng nghiêm trọng không?""Hết sức nghiêm trọng." Tần Chỉ Ái thẳng thắn.Đáy lòng Hứa Ôn rơi lộp bộp một tiếng, sau đó, cô liền nghe thấy Tần Chỉ Ái nhẹ thở dài một hơi, hơi đáng tiếc nói: "Chân Bán Thành bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đã không thể đi được rồi..."Tay Hứa Ôn run lên, chén trà bị ngã ở trên bàn trà, nước trà chảy dài trên một mặt, dọc theo bên cạnh, chảy xuống quần áo cô, người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi lên phía trước lau giúp, còn Hứa Ôn như một đầu gỗ, ngồi không nhúc nhích, mặc cho người phục vụ lau trước vội sau, một đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tần Chỉ Ái, trong đầu lặp đi lặp lại vài lần câu nói Tần Chỉ Ái mới nói "Không thể đi được rồi", sau đó run run giọng hỏi: "Tại sao lại không thể đi được?""Liền là, hiện tại Bán Thành, giống như người tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn sinh hoạt..."Đại não Hứa Ôn, trong nháy mắt trống rỗng."Tối hôm qua, sau khi Dư Sinh nhận được điện thoại của hắn, tớ và Dư Sinh nhìn hắn, thấy hắn ngồi trên xe lăn, người cũng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nói tóm lại, thật sự là vô cùng đáng thương.""Bán Thành là một người tốt như vậy, cậu nói xem làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nghĩ lại cũng khiến người cảm thấy tiếc hận..."Tần Chỉ Ái nói mấy câu liên tiếp, Hứa Ôn mới nhẹ nhàng chuyển động mắt, lại mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không thể đi được sao?"Giọng cô rất nhỏ, Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện không nghe rõ: "Ôn Ôn, cậu nói cái gì?""Không thể đi được rồi hả? Hắn không thể đi được rồi..." Hứa Ôn như không có nghe thấy câu Tần Chỉ Ái hỏi, vẫn tiếp tục thì thào nói: "Thời gian trước mình gặp hắn, rõ ràng là thấy hắn rất tốt mà, làm sao hắn không thể đi được chứ? Đúng vậy, làm sao hắn không thể đi được chứ?"Chỉ nghe thấy câu cuối cô nói"Làm sao hắn không thể đi được chứ?" Tần Chỉ Ái, cho rằng cô ấy đang hỏi mình, vươn tay gắp đồ ăn mới đem lên, bỏ vào trong chén của Hứa Ôn, mới mở miệng trả lời.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tần Chỉ Ái thong dong đi đến, như có chuyện gì quan trọng muốn chia sẻ với Hứa Ôn, một đường chạy đến trước mặt cô, nói câu xin lỗi "Ôn Ôn, thực xin lỗi, để cậu phải đợi lâu", liền bay nhanhđến kéo ra ghế dựa đối diện với Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ, sau khi bưng đồ ăn lên xong, người phục vụ vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng vội đè thấp giọng, mở miệng nói: "Ôn Ôn, cậu còn nhớ rõ thời gian trước, mình nói với câu là, anh Bán Thành không biết đã đi đến nơi nào, gần đây cũng không liên hệ được sao?"Hứa Ôn không nghĩ tới Tần Chỉ Ái mới mở miệng, liền nói đến Lục Bán Thành, cô rót ấm trà, động tác châm trà thoáng khựng lại rồi tiếp tục, mới rũ mắt, "Uh`m" một tiếp, một mặt tiếp tục không nhanh không chậm châm trà, một mặt giọng điệu vững vàng mở miệng hỏi: "Nhớ rõ, sao vậy?""Tối hôm qua, anh Bán Thành gọi điện cho Dư Sinh, " trước một giây Hứa Ôn vừa dứt lời, sau một giây Tần Chỉ Ái liền theo sát mở miệng, ngữ khí mang theo sự khó chịu nói không nên lời: "Tớ mới biết được, thì ra hắn không liên hệ với mọi người trong khoảng thời gian đó, không phải đi đến Mĩ, mà xảy ra chuyện..."Xảy ra chuyện? Mi tâm Hứa Ôn cau chặt, ngón tay cầm chén trà, nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, quá một lát, sắc mặt cô mới tự nhiên ngẩng đầu, ngước mặt về phía Tần Chỉ Ái, "Xảy ra chuyện gì? Có vô cùng nghiêm trọng không?""Hết sức nghiêm trọng." Tần Chỉ Ái thẳng thắn.Đáy lòng Hứa Ôn rơi lộp bộp một tiếng, sau đó, cô liền nghe thấy Tần Chỉ Ái nhẹ thở dài một hơi, hơi đáng tiếc nói: "Chân Bán Thành bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đã không thể đi được rồi..."Tay Hứa Ôn run lên, chén trà bị ngã ở trên bàn trà, nước trà chảy dài trên một mặt, dọc theo bên cạnh, chảy xuống quần áo cô, người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi lên phía trước lau giúp, còn Hứa Ôn như một đầu gỗ, ngồi không nhúc nhích, mặc cho người phục vụ lau trước vội sau, một đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tần Chỉ Ái, trong đầu lặp đi lặp lại vài lần câu nói Tần Chỉ Ái mới nói "Không thể đi được rồi", sau đó run run giọng hỏi: "Tại sao lại không thể đi được?""Liền là, hiện tại Bán Thành, giống như người tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn sinh hoạt..."Đại não Hứa Ôn, trong nháy mắt trống rỗng."Tối hôm qua, sau khi Dư Sinh nhận được điện thoại của hắn, tớ và Dư Sinh nhìn hắn, thấy hắn ngồi trên xe lăn, người cũng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nói tóm lại, thật sự là vô cùng đáng thương.""Bán Thành là một người tốt như vậy, cậu nói xem làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nghĩ lại cũng khiến người cảm thấy tiếc hận..."Tần Chỉ Ái nói mấy câu liên tiếp, Hứa Ôn mới nhẹ nhàng chuyển động mắt, lại mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không thể đi được sao?"Giọng cô rất nhỏ, Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện không nghe rõ: "Ôn Ôn, cậu nói cái gì?""Không thể đi được rồi hả? Hắn không thể đi được rồi..." Hứa Ôn như không có nghe thấy câu Tần Chỉ Ái hỏi, vẫn tiếp tục thì thào nói: "Thời gian trước mình gặp hắn, rõ ràng là thấy hắn rất tốt mà, làm sao hắn không thể đi được chứ? Đúng vậy, làm sao hắn không thể đi được chứ?"Chỉ nghe thấy câu cuối cô nói"Làm sao hắn không thể đi được chứ?" Tần Chỉ Ái, cho rằng cô ấy đang hỏi mình, vươn tay gắp đồ ăn mới đem lên, bỏ vào trong chén của Hứa Ôn, mới mở miệng trả lời.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tần Chỉ Ái thong dong đi đến, như có chuyện gì quan trọng muốn chia sẻ với Hứa Ôn, một đường chạy đến trước mặt cô, nói câu xin lỗi "Ôn Ôn, thực xin lỗi, để cậu phải đợi lâu", liền bay nhanhđến kéo ra ghế dựa đối diện với Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ, sau khi bưng đồ ăn lên xong, người phục vụ vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng vội đè thấp giọng, mở miệng nói: "Ôn Ôn, cậu còn nhớ rõ thời gian trước, mình nói với câu là, anh Bán Thành không biết đã đi đến nơi nào, gần đây cũng không liên hệ được sao?"Hứa Ôn không nghĩ tới Tần Chỉ Ái mới mở miệng, liền nói đến Lục Bán Thành, cô rót ấm trà, động tác châm trà thoáng khựng lại rồi tiếp tục, mới rũ mắt, "Uh`m" một tiếp, một mặt tiếp tục không nhanh không chậm châm trà, một mặt giọng điệu vững vàng mở miệng hỏi: "Nhớ rõ, sao vậy?""Tối hôm qua, anh Bán Thành gọi điện cho Dư Sinh, " trước một giây Hứa Ôn vừa dứt lời, sau một giây Tần Chỉ Ái liền theo sát mở miệng, ngữ khí mang theo sự khó chịu nói không nên lời: "Tớ mới biết được, thì ra hắn không liên hệ với mọi người trong khoảng thời gian đó, không phải đi đến Mĩ, mà xảy ra chuyện..."Xảy ra chuyện? Mi tâm Hứa Ôn cau chặt, ngón tay cầm chén trà, nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, quá một lát, sắc mặt cô mới tự nhiên ngẩng đầu, ngước mặt về phía Tần Chỉ Ái, "Xảy ra chuyện gì? Có vô cùng nghiêm trọng không?""Hết sức nghiêm trọng." Tần Chỉ Ái thẳng thắn.Đáy lòng Hứa Ôn rơi lộp bộp một tiếng, sau đó, cô liền nghe thấy Tần Chỉ Ái nhẹ thở dài một hơi, hơi đáng tiếc nói: "Chân Bán Thành bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đã không thể đi được rồi..."Tay Hứa Ôn run lên, chén trà bị ngã ở trên bàn trà, nước trà chảy dài trên một mặt, dọc theo bên cạnh, chảy xuống quần áo cô, người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi lên phía trước lau giúp, còn Hứa Ôn như một đầu gỗ, ngồi không nhúc nhích, mặc cho người phục vụ lau trước vội sau, một đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tần Chỉ Ái, trong đầu lặp đi lặp lại vài lần câu nói Tần Chỉ Ái mới nói "Không thể đi được rồi", sau đó run run giọng hỏi: "Tại sao lại không thể đi được?""Liền là, hiện tại Bán Thành, giống như người tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn sinh hoạt..."Đại não Hứa Ôn, trong nháy mắt trống rỗng."Tối hôm qua, sau khi Dư Sinh nhận được điện thoại của hắn, tớ và Dư Sinh nhìn hắn, thấy hắn ngồi trên xe lăn, người cũng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nói tóm lại, thật sự là vô cùng đáng thương.""Bán Thành là một người tốt như vậy, cậu nói xem làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nghĩ lại cũng khiến người cảm thấy tiếc hận..."Tần Chỉ Ái nói mấy câu liên tiếp, Hứa Ôn mới nhẹ nhàng chuyển động mắt, lại mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không thể đi được sao?"Giọng cô rất nhỏ, Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện không nghe rõ: "Ôn Ôn, cậu nói cái gì?""Không thể đi được rồi hả? Hắn không thể đi được rồi..." Hứa Ôn như không có nghe thấy câu Tần Chỉ Ái hỏi, vẫn tiếp tục thì thào nói: "Thời gian trước mình gặp hắn, rõ ràng là thấy hắn rất tốt mà, làm sao hắn không thể đi được chứ? Đúng vậy, làm sao hắn không thể đi được chứ?"Chỉ nghe thấy câu cuối cô nói"Làm sao hắn không thể đi được chứ?" Tần Chỉ Ái, cho rằng cô ấy đang hỏi mình, vươn tay gắp đồ ăn mới đem lên, bỏ vào trong chén của Hứa Ôn, mới mở miệng trả lời.