Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 612: Có bom
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6��Lục tổng cho đến giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng kiềm chế không ra tay, chắc cậu đã sớm biết có thứ khác uy hiếp đến tính mạng cô Cảnh rồi nhỉ?” Nói xong lão Tiết buông dao kề bên cổ Cảnh Y Nhân xuống, giữ một người phụ nữ mang thai cũng rất mệt.Nếu biết cả rồi, ông ta cũng chẳng cần dùng dao nữa. “...” Gương mặt cương nghị của Lục Minh trầm xuống. Đúng là anh đã biết, vừa rồi lúc từ trong nhà đi ra, di động của anh rung lên, là Hắc Long nhắn tin cho anh.“Cánh tay cô Cảnh có dấu bom con nhộng.” Sở dĩ anh muốn đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện trước là vì anh muốn kiểm tra vết thương của cô, đồng thời lấy bom trong cánh tay cô ra.Lão Tiết cũng nói thẳng không cần2giấu giếm: “Năm đó nhà họ Nhạc cháy rụi cũng là vì loại bom ẩn này, loại bom này có ưu điểm là kích thước nhỏ, uy lực lớn, sau khi phát nổ sẽ bùng lên ngọn lửa cháy cuồn cuộn không ngừng.” “Cậu nói xem, cô Cảnh “bùm” một tiếng chẳng phải sẽ nổ tan thành thịt vụn hay sao!”Lão Tiết ác độc tự nói tự nghe, dường như lấy đó làm thú vui. Nghe thấy thế, Tiết Phương Hoa ở bên cạnh cười ha ha, cười đến mức gương mặt sưng phù bị đau, cô ta theo bản năng ôm lấy mặt. “...” Cảnh Y Nhân cả người khó chịu, yếu ớt tựa vào chỗ ngồi, lúc này cô mới biết hóa ra lúc lão Tiết tóm lấy cánh tay cô, cái thứ khiến cô đau nhói là một quả bom. Chẳng trách, với bản lĩnh của6Lục Minh làm gì có chuyện không dám ra tay với lão Tiết, vả lại bọn họ còn đông người hơn.Lỡ quả bom phát nổ, có phải Lục Minh cũng sẽ bị nổ chết theo hay không? Nghĩ như vậy nên trái tim Cảnh Y Nhân quặn đau.Kiếp trước cô đã nợ Lục Minh rất nhiều, kiếp này sao cô có thể khiến anh vì cô mà mất mạng nữa chứ, dù cô phải chết cũng không để anh chịu tổn thương.Nghĩ như vậy, Cảnh Y Nhân yếu ớt khẽ mở miệng. “Cậu, em sợ, em không muốn chết, anh cho bọn họ nhiều tiền một chút, để em lên máy bay cùng bọn họ đi! Bọn họ lấy tiền rồi thì giết em cũng vô dụng, thế nên bọn họ sẽ không giết em nữa đúng không?” Nói xong Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn lão Tiết.Lão Tiết7dường như không ngờ Cảnh Y Nhân lại nhát gan sợ chết đúng ý ông ta như thế.Lão Tiết gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi tới nơi an toàn sẽ thả cổ Cảnh ra ngay!”“Y Nhân! Đừng sợ! Không có việc gì đâu, anh sẽ làm theo lời bọn họ!” Trong đầu Lục Minh loạn như nồi cháo, lo cho cô và đứa bé trong bụng cô, hoàn toàn không nhận thấy lời nói của Cảnh Y Nhân khác thường. Nếu là Cảnh Y Nhân ngày thường, sao cô có thể sợ mấy thứ này cho được.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6��Lục tổng cho đến giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng kiềm chế không ra tay, chắc cậu đã sớm biết có thứ khác uy hiếp đến tính mạng cô Cảnh rồi nhỉ?” Nói xong lão Tiết buông dao kề bên cổ Cảnh Y Nhân xuống, giữ một người phụ nữ mang thai cũng rất mệt.Nếu biết cả rồi, ông ta cũng chẳng cần dùng dao nữa. “...” Gương mặt cương nghị của Lục Minh trầm xuống. Đúng là anh đã biết, vừa rồi lúc từ trong nhà đi ra, di động của anh rung lên, là Hắc Long nhắn tin cho anh.“Cánh tay cô Cảnh có dấu bom con nhộng.” Sở dĩ anh muốn đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện trước là vì anh muốn kiểm tra vết thương của cô, đồng thời lấy bom trong cánh tay cô ra.Lão Tiết cũng nói thẳng không cần2giấu giếm: “Năm đó nhà họ Nhạc cháy rụi cũng là vì loại bom ẩn này, loại bom này có ưu điểm là kích thước nhỏ, uy lực lớn, sau khi phát nổ sẽ bùng lên ngọn lửa cháy cuồn cuộn không ngừng.” “Cậu nói xem, cô Cảnh “bùm” một tiếng chẳng phải sẽ nổ tan thành thịt vụn hay sao!”Lão Tiết ác độc tự nói tự nghe, dường như lấy đó làm thú vui. Nghe thấy thế, Tiết Phương Hoa ở bên cạnh cười ha ha, cười đến mức gương mặt sưng phù bị đau, cô ta theo bản năng ôm lấy mặt. “...” Cảnh Y Nhân cả người khó chịu, yếu ớt tựa vào chỗ ngồi, lúc này cô mới biết hóa ra lúc lão Tiết tóm lấy cánh tay cô, cái thứ khiến cô đau nhói là một quả bom. Chẳng trách, với bản lĩnh của6Lục Minh làm gì có chuyện không dám ra tay với lão Tiết, vả lại bọn họ còn đông người hơn.Lỡ quả bom phát nổ, có phải Lục Minh cũng sẽ bị nổ chết theo hay không? Nghĩ như vậy nên trái tim Cảnh Y Nhân quặn đau.Kiếp trước cô đã nợ Lục Minh rất nhiều, kiếp này sao cô có thể khiến anh vì cô mà mất mạng nữa chứ, dù cô phải chết cũng không để anh chịu tổn thương.Nghĩ như vậy, Cảnh Y Nhân yếu ớt khẽ mở miệng. “Cậu, em sợ, em không muốn chết, anh cho bọn họ nhiều tiền một chút, để em lên máy bay cùng bọn họ đi! Bọn họ lấy tiền rồi thì giết em cũng vô dụng, thế nên bọn họ sẽ không giết em nữa đúng không?” Nói xong Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn lão Tiết.Lão Tiết7dường như không ngờ Cảnh Y Nhân lại nhát gan sợ chết đúng ý ông ta như thế.Lão Tiết gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi tới nơi an toàn sẽ thả cổ Cảnh ra ngay!”“Y Nhân! Đừng sợ! Không có việc gì đâu, anh sẽ làm theo lời bọn họ!” Trong đầu Lục Minh loạn như nồi cháo, lo cho cô và đứa bé trong bụng cô, hoàn toàn không nhận thấy lời nói của Cảnh Y Nhân khác thường. Nếu là Cảnh Y Nhân ngày thường, sao cô có thể sợ mấy thứ này cho được.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6��Lục tổng cho đến giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng kiềm chế không ra tay, chắc cậu đã sớm biết có thứ khác uy hiếp đến tính mạng cô Cảnh rồi nhỉ?” Nói xong lão Tiết buông dao kề bên cổ Cảnh Y Nhân xuống, giữ một người phụ nữ mang thai cũng rất mệt.Nếu biết cả rồi, ông ta cũng chẳng cần dùng dao nữa. “...” Gương mặt cương nghị của Lục Minh trầm xuống. Đúng là anh đã biết, vừa rồi lúc từ trong nhà đi ra, di động của anh rung lên, là Hắc Long nhắn tin cho anh.“Cánh tay cô Cảnh có dấu bom con nhộng.” Sở dĩ anh muốn đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện trước là vì anh muốn kiểm tra vết thương của cô, đồng thời lấy bom trong cánh tay cô ra.Lão Tiết cũng nói thẳng không cần2giấu giếm: “Năm đó nhà họ Nhạc cháy rụi cũng là vì loại bom ẩn này, loại bom này có ưu điểm là kích thước nhỏ, uy lực lớn, sau khi phát nổ sẽ bùng lên ngọn lửa cháy cuồn cuộn không ngừng.” “Cậu nói xem, cô Cảnh “bùm” một tiếng chẳng phải sẽ nổ tan thành thịt vụn hay sao!”Lão Tiết ác độc tự nói tự nghe, dường như lấy đó làm thú vui. Nghe thấy thế, Tiết Phương Hoa ở bên cạnh cười ha ha, cười đến mức gương mặt sưng phù bị đau, cô ta theo bản năng ôm lấy mặt. “...” Cảnh Y Nhân cả người khó chịu, yếu ớt tựa vào chỗ ngồi, lúc này cô mới biết hóa ra lúc lão Tiết tóm lấy cánh tay cô, cái thứ khiến cô đau nhói là một quả bom. Chẳng trách, với bản lĩnh của6Lục Minh làm gì có chuyện không dám ra tay với lão Tiết, vả lại bọn họ còn đông người hơn.Lỡ quả bom phát nổ, có phải Lục Minh cũng sẽ bị nổ chết theo hay không? Nghĩ như vậy nên trái tim Cảnh Y Nhân quặn đau.Kiếp trước cô đã nợ Lục Minh rất nhiều, kiếp này sao cô có thể khiến anh vì cô mà mất mạng nữa chứ, dù cô phải chết cũng không để anh chịu tổn thương.Nghĩ như vậy, Cảnh Y Nhân yếu ớt khẽ mở miệng. “Cậu, em sợ, em không muốn chết, anh cho bọn họ nhiều tiền một chút, để em lên máy bay cùng bọn họ đi! Bọn họ lấy tiền rồi thì giết em cũng vô dụng, thế nên bọn họ sẽ không giết em nữa đúng không?” Nói xong Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn lão Tiết.Lão Tiết7dường như không ngờ Cảnh Y Nhân lại nhát gan sợ chết đúng ý ông ta như thế.Lão Tiết gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi tới nơi an toàn sẽ thả cổ Cảnh ra ngay!”“Y Nhân! Đừng sợ! Không có việc gì đâu, anh sẽ làm theo lời bọn họ!” Trong đầu Lục Minh loạn như nồi cháo, lo cho cô và đứa bé trong bụng cô, hoàn toàn không nhận thấy lời nói của Cảnh Y Nhân khác thường. Nếu là Cảnh Y Nhân ngày thường, sao cô có thể sợ mấy thứ này cho được.