Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 613: Nửa tiếng

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ặc dù cảnh Y Nhân cả người mệt mỏi gục trên sô pha, nhưng cô vẫn để ý thấy dưới bàn thư ký gần sát tay mình có một máy chơi game bằng kim loại.Máy chơi game có một bộ phận cảm ứng như kim châm kim loại, có lẽ nó có ích với cô.Cảnh Y Nhân nhớ rõ đó chính là máy chơi game mà Lục Minh sai Trần Hiểu Đông đi mua vào lần đầu tiên cô đến công ty anh.Có lẽ đây cũng là chỗ ngồi của Trần Hiểu Đông. Cảnh Y Nhân nhìn gương mặt sưng phù của Tiết Phương Hoa, cười đểu cô ta một tiếng, cố tình phân tán sự chú ý của Tiết Phương Hoa đang coi chừng mình: “Khuôn mặt bánh bao này của cô đẹp hơn ngày thường nhiều!” Nói xong,2bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân lặng lẽ lần mò sang bàn bên cạnh.Nghe vậy, Tiết Phương Hoa nổi giận giơ tay tát vào mặt Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân yếu ớt không thể phản kháng được, đành hứng trọn một bạt tai. “Vậy tôi cũng biến cô thành bánh bao thử xem thế nào!” Nói xong, Tiết Phương Hoa vốn định đánh Cảnh Y Nhân tiếp, lại đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, cô ta chỉ đánh một cái rồi lập tức xoay người đi tìm thứ gì đó trên bàn làm việc của thư ký.Cảnh Y Nhân nhân cơ hội này rút gây cảm ứng nhọn hoắt của máy chơi game vừa mới nhìn thấy ra, luồn qua lớp quần áo để giấu vào trong nội y. Lúc này, Tiết Phương Hoa đã tìm6ra thứ cô ta muốn tìm, đột nhiên quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân cảnh cáo: “Cô đang làm gì đấy?” “...” Cảnh Y Nhân vươn tay từ trong quần áo ra, do dự một giây, khẽ nói: “Gãi ngứa!” “...” Tiết Phương Hoa cũng không nghĩ nhiều, lấy chiếc gương vừa tìm được trên bàn làm việc ra trước mặt soi thử, vừa thấy gương mặt sưng đỏ của mình, cô ta liền tỏ vẻ buồn bực.Một lát sau, Lục Minh và lão Tiết cùng đi ra. Chắc là Lục Minh cho lão Tiết khá nhiều tiền nên lúc đi ra, lão ta cười không khép được miệng vào. Đến khi Lục Minh nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Cảnh Y Nhân, anh đanh mặt lại, trừng mắt với Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa bị sắc mặt lạnh7bằng của Lục Minh Họa sợ, lén nuốt nước bọt. Lục Minh đè nén cơn giận xuống, quay sang nhìn lão Tiết. “Hai người đi đi, lên máy bay trên tầng cao nhất là đi được!” Lão Tiết không nhanh không chậm lấy trong tay ra một chiếc điều khiển hẹn giờ từ xa. “Lục tổng đừng sốt ruột, cô Cảnh lên máy bay cùng chúng tôi rồi chúng tôi sẽ thả cô!” Nói xong lão Tiết ẩn điều khiển từ xa. Sau đó cánh tay Cảnh Y Nhân truyền tới từng tiếng “tút tút” tính giây, có thể nhìn thấy điểm đỏ mờ mờ chợt lóe chợt tắt dưới lớp da thịt cô. “Nửa tiếng sau bom này sẽ phát nổ, Lục tổng, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian thì hơn!”“...” Lệ khí quanh người Lục Minh4giống như Tu La địa ngục, anh hận không thể giết chết hai cha con lão Tiết. Lão Tiết mặc dù bị sát khí của Lục Minh uy hiếp, nhưng bây giờ sống chết ngay trước mắt rồi, ông ta chẳng sợ gì nữa.Thấy Lục Minh vẫn không nhúc nhích, ông ta đe dọa: “Lục tổng, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ ấn nút màu đỏ này cho bom nổ ngay lập tức.”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ặc dù cảnh Y Nhân cả người mệt mỏi gục trên sô pha, nhưng cô vẫn để ý thấy dưới bàn thư ký gần sát tay mình có một máy chơi game bằng kim loại.Máy chơi game có một bộ phận cảm ứng như kim châm kim loại, có lẽ nó có ích với cô.Cảnh Y Nhân nhớ rõ đó chính là máy chơi game mà Lục Minh sai Trần Hiểu Đông đi mua vào lần đầu tiên cô đến công ty anh.Có lẽ đây cũng là chỗ ngồi của Trần Hiểu Đông. Cảnh Y Nhân nhìn gương mặt sưng phù của Tiết Phương Hoa, cười đểu cô ta một tiếng, cố tình phân tán sự chú ý của Tiết Phương Hoa đang coi chừng mình: “Khuôn mặt bánh bao này của cô đẹp hơn ngày thường nhiều!” Nói xong,2bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân lặng lẽ lần mò sang bàn bên cạnh.Nghe vậy, Tiết Phương Hoa nổi giận giơ tay tát vào mặt Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân yếu ớt không thể phản kháng được, đành hứng trọn một bạt tai. “Vậy tôi cũng biến cô thành bánh bao thử xem thế nào!” Nói xong, Tiết Phương Hoa vốn định đánh Cảnh Y Nhân tiếp, lại đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, cô ta chỉ đánh một cái rồi lập tức xoay người đi tìm thứ gì đó trên bàn làm việc của thư ký.Cảnh Y Nhân nhân cơ hội này rút gây cảm ứng nhọn hoắt của máy chơi game vừa mới nhìn thấy ra, luồn qua lớp quần áo để giấu vào trong nội y. Lúc này, Tiết Phương Hoa đã tìm6ra thứ cô ta muốn tìm, đột nhiên quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân cảnh cáo: “Cô đang làm gì đấy?” “...” Cảnh Y Nhân vươn tay từ trong quần áo ra, do dự một giây, khẽ nói: “Gãi ngứa!” “...” Tiết Phương Hoa cũng không nghĩ nhiều, lấy chiếc gương vừa tìm được trên bàn làm việc ra trước mặt soi thử, vừa thấy gương mặt sưng đỏ của mình, cô ta liền tỏ vẻ buồn bực.Một lát sau, Lục Minh và lão Tiết cùng đi ra. Chắc là Lục Minh cho lão Tiết khá nhiều tiền nên lúc đi ra, lão ta cười không khép được miệng vào. Đến khi Lục Minh nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Cảnh Y Nhân, anh đanh mặt lại, trừng mắt với Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa bị sắc mặt lạnh7bằng của Lục Minh Họa sợ, lén nuốt nước bọt. Lục Minh đè nén cơn giận xuống, quay sang nhìn lão Tiết. “Hai người đi đi, lên máy bay trên tầng cao nhất là đi được!” Lão Tiết không nhanh không chậm lấy trong tay ra một chiếc điều khiển hẹn giờ từ xa. “Lục tổng đừng sốt ruột, cô Cảnh lên máy bay cùng chúng tôi rồi chúng tôi sẽ thả cô!” Nói xong lão Tiết ẩn điều khiển từ xa. Sau đó cánh tay Cảnh Y Nhân truyền tới từng tiếng “tút tút” tính giây, có thể nhìn thấy điểm đỏ mờ mờ chợt lóe chợt tắt dưới lớp da thịt cô. “Nửa tiếng sau bom này sẽ phát nổ, Lục tổng, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian thì hơn!”“...” Lệ khí quanh người Lục Minh4giống như Tu La địa ngục, anh hận không thể giết chết hai cha con lão Tiết. Lão Tiết mặc dù bị sát khí của Lục Minh uy hiếp, nhưng bây giờ sống chết ngay trước mắt rồi, ông ta chẳng sợ gì nữa.Thấy Lục Minh vẫn không nhúc nhích, ông ta đe dọa: “Lục tổng, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ ấn nút màu đỏ này cho bom nổ ngay lập tức.”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ặc dù cảnh Y Nhân cả người mệt mỏi gục trên sô pha, nhưng cô vẫn để ý thấy dưới bàn thư ký gần sát tay mình có một máy chơi game bằng kim loại.Máy chơi game có một bộ phận cảm ứng như kim châm kim loại, có lẽ nó có ích với cô.Cảnh Y Nhân nhớ rõ đó chính là máy chơi game mà Lục Minh sai Trần Hiểu Đông đi mua vào lần đầu tiên cô đến công ty anh.Có lẽ đây cũng là chỗ ngồi của Trần Hiểu Đông. Cảnh Y Nhân nhìn gương mặt sưng phù của Tiết Phương Hoa, cười đểu cô ta một tiếng, cố tình phân tán sự chú ý của Tiết Phương Hoa đang coi chừng mình: “Khuôn mặt bánh bao này của cô đẹp hơn ngày thường nhiều!” Nói xong,2bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân lặng lẽ lần mò sang bàn bên cạnh.Nghe vậy, Tiết Phương Hoa nổi giận giơ tay tát vào mặt Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân yếu ớt không thể phản kháng được, đành hứng trọn một bạt tai. “Vậy tôi cũng biến cô thành bánh bao thử xem thế nào!” Nói xong, Tiết Phương Hoa vốn định đánh Cảnh Y Nhân tiếp, lại đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, cô ta chỉ đánh một cái rồi lập tức xoay người đi tìm thứ gì đó trên bàn làm việc của thư ký.Cảnh Y Nhân nhân cơ hội này rút gây cảm ứng nhọn hoắt của máy chơi game vừa mới nhìn thấy ra, luồn qua lớp quần áo để giấu vào trong nội y. Lúc này, Tiết Phương Hoa đã tìm6ra thứ cô ta muốn tìm, đột nhiên quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân cảnh cáo: “Cô đang làm gì đấy?” “...” Cảnh Y Nhân vươn tay từ trong quần áo ra, do dự một giây, khẽ nói: “Gãi ngứa!” “...” Tiết Phương Hoa cũng không nghĩ nhiều, lấy chiếc gương vừa tìm được trên bàn làm việc ra trước mặt soi thử, vừa thấy gương mặt sưng đỏ của mình, cô ta liền tỏ vẻ buồn bực.Một lát sau, Lục Minh và lão Tiết cùng đi ra. Chắc là Lục Minh cho lão Tiết khá nhiều tiền nên lúc đi ra, lão ta cười không khép được miệng vào. Đến khi Lục Minh nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Cảnh Y Nhân, anh đanh mặt lại, trừng mắt với Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa bị sắc mặt lạnh7bằng của Lục Minh Họa sợ, lén nuốt nước bọt. Lục Minh đè nén cơn giận xuống, quay sang nhìn lão Tiết. “Hai người đi đi, lên máy bay trên tầng cao nhất là đi được!” Lão Tiết không nhanh không chậm lấy trong tay ra một chiếc điều khiển hẹn giờ từ xa. “Lục tổng đừng sốt ruột, cô Cảnh lên máy bay cùng chúng tôi rồi chúng tôi sẽ thả cô!” Nói xong lão Tiết ẩn điều khiển từ xa. Sau đó cánh tay Cảnh Y Nhân truyền tới từng tiếng “tút tút” tính giây, có thể nhìn thấy điểm đỏ mờ mờ chợt lóe chợt tắt dưới lớp da thịt cô. “Nửa tiếng sau bom này sẽ phát nổ, Lục tổng, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian thì hơn!”“...” Lệ khí quanh người Lục Minh4giống như Tu La địa ngục, anh hận không thể giết chết hai cha con lão Tiết. Lão Tiết mặc dù bị sát khí của Lục Minh uy hiếp, nhưng bây giờ sống chết ngay trước mắt rồi, ông ta chẳng sợ gì nữa.Thấy Lục Minh vẫn không nhúc nhích, ông ta đe dọa: “Lục tổng, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ ấn nút màu đỏ này cho bom nổ ngay lập tức.”

Chương 613: Nửa tiếng