Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 614: Lấy bom ra

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“...” Cô đã thành ra thế này rồi, làm sao anh có thể tin cô sẽ sống sót trở về được. Nếu cô chết, Lục Minh anh cố gắng ba nghìn năm để đổi lấy một đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ?Viền mắt anh đỏ ngầu, hiện tại anh chỉ có thể đánh cược một lần, hy vọng bọn họ có thể chạy tới đúng lúc. Lục Minh gật đầu: “Được.” Tiết Phương Hoa đỡ lấy cơ thể của Cảnh Y Nhân, đi cùng lão Tiết và Lục Minh lên tầng cao nhất.Trên nóc nhà rộng rãi, dưới sàn là hoa văn tượng trưng cho Lục thị, gió thổi điên cuồng.Áo măng-tô của Lục Minh bị gió thổi bay.Đám người Tiết Phương Hoa đi lên máy bay trực thăng.2Không thể không nể phục loại gián điệp như lão Tiết, ngay cả cách lái máy bay trực thăng cũng nắm rõ. Cánh quạt của máy bay vừa chuyển động, gió liền nổi lên. Cả đời này Lục Minh chưa từng bất lực như vậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất.Anh nhìn chăm chú vào máy bay trực thăng, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, ngón cái khẽ trượt một cái để mở khóa, sau đó anh ấn một mã số để người ta chuẩn bị.Đúng lúc trực thăng bay lên cách tầng cao nhất của tòa nhà Lục thị khoảng mấy chục mét thì Lục Minh đột nhiên nhìn thấy bóng người của Cảnh Y Nhân xuất hiện6ở cửa máy bay.cửa ca-bin bị kéo ra.Tóc và vảy của cảnh Y Nhân bị gió thổi tung lên, sau đó cô bị Tiết Phương Hoa dùng sức đẩy xuống dưới.Lục Minh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh trông thấy mà kinh hồn bạt vía. Anh lập tức gọi điện thoại cho bộ phận điều khiển máy bay trực thăng để bọn họ khống chế từ xa, cho nó hạ xuống, nhưng không ngờ lão Tiết ác độc đã đóng hết tất cả các trình tự liên kết với mạng, tự điều khiển máy bay bằng tay. Sau đó, Cảnh Y Nhân cùng lên máy bay, yếu ớt ngồi trên ghế thở dốc.Trong lúc Tiết Phương Hoa ngồi ở ca-bin phía trước hỏi lão Tiết hiện giờ bọn7họ đang chuẩn bị đi đầu và các kế hoạch tiếp theo, Cảnh Y Nhân lén lút lấy thanh thép thô từ nội y ra. Cô bất ngờ giật áo xuống, để lộ ra nửa cánh tay, chỗ bị thương trên tay trái đang rỉ máu. Cảnh Y Nhân sợ bị Tiết Phương Hoa phát hiện nên nhịn đau, cắn răng không kêu một tiếng, dùng thanh thép đâm vào cái lỗ nhỏ rỉ máu trên cánh tay. Một cơn đau nhói truyền đến khiến cô run rẩy cả người, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cô suýt không nhịn được mà kêu thành tiếng. Cô dùng sức đâm vào, nhẫn tâm chọc khoét trong máu thịt, cơn đau ấy khiến bụng cô cũng đau theo.Cô cắn răng, mạnh mẽ4mọi quả bom con nhộng vẫn đang nhấp nháy dưới da thịt ra.Máu chảy dọc theo cánh tay cô, nhuộm đỏ một mảng trên ống tay áo. Không biết có phải do Cảnh Y Nhân mất máu quá nhiều hay không mà cô thấy đầu hơi choáng váng.Trước khi Tiết Phương Hoa trở lại, Cảnh Y Nhân dùng phần tay áo đã xé rách ra để băng bó vết thương, sau đó cô lau sạch vết máu trên quả bom con nhộng rồi lén lút nhét vào chai thuốc trong túi xách của Tiết Phương Hoa. Đến khi Tiết Phương Hoa quay lại, thấy dáng vẻ của Cảnh Y Nhân càng yếu ớt hơn trước, trên tay đầy máu, cô ta nhìn cánh tay được băng bó của cảnh Y Nhân6mà sợ hãi hét lên như điên: “Mày moi bom ra rồi à?”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“...” Cô đã thành ra thế này rồi, làm sao anh có thể tin cô sẽ sống sót trở về được. Nếu cô chết, Lục Minh anh cố gắng ba nghìn năm để đổi lấy một đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ?Viền mắt anh đỏ ngầu, hiện tại anh chỉ có thể đánh cược một lần, hy vọng bọn họ có thể chạy tới đúng lúc. Lục Minh gật đầu: “Được.” Tiết Phương Hoa đỡ lấy cơ thể của Cảnh Y Nhân, đi cùng lão Tiết và Lục Minh lên tầng cao nhất.Trên nóc nhà rộng rãi, dưới sàn là hoa văn tượng trưng cho Lục thị, gió thổi điên cuồng.Áo măng-tô của Lục Minh bị gió thổi bay.Đám người Tiết Phương Hoa đi lên máy bay trực thăng.2Không thể không nể phục loại gián điệp như lão Tiết, ngay cả cách lái máy bay trực thăng cũng nắm rõ. Cánh quạt của máy bay vừa chuyển động, gió liền nổi lên. Cả đời này Lục Minh chưa từng bất lực như vậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất.Anh nhìn chăm chú vào máy bay trực thăng, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, ngón cái khẽ trượt một cái để mở khóa, sau đó anh ấn một mã số để người ta chuẩn bị.Đúng lúc trực thăng bay lên cách tầng cao nhất của tòa nhà Lục thị khoảng mấy chục mét thì Lục Minh đột nhiên nhìn thấy bóng người của Cảnh Y Nhân xuất hiện6ở cửa máy bay.cửa ca-bin bị kéo ra.Tóc và vảy của cảnh Y Nhân bị gió thổi tung lên, sau đó cô bị Tiết Phương Hoa dùng sức đẩy xuống dưới.Lục Minh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh trông thấy mà kinh hồn bạt vía. Anh lập tức gọi điện thoại cho bộ phận điều khiển máy bay trực thăng để bọn họ khống chế từ xa, cho nó hạ xuống, nhưng không ngờ lão Tiết ác độc đã đóng hết tất cả các trình tự liên kết với mạng, tự điều khiển máy bay bằng tay. Sau đó, Cảnh Y Nhân cùng lên máy bay, yếu ớt ngồi trên ghế thở dốc.Trong lúc Tiết Phương Hoa ngồi ở ca-bin phía trước hỏi lão Tiết hiện giờ bọn7họ đang chuẩn bị đi đầu và các kế hoạch tiếp theo, Cảnh Y Nhân lén lút lấy thanh thép thô từ nội y ra. Cô bất ngờ giật áo xuống, để lộ ra nửa cánh tay, chỗ bị thương trên tay trái đang rỉ máu. Cảnh Y Nhân sợ bị Tiết Phương Hoa phát hiện nên nhịn đau, cắn răng không kêu một tiếng, dùng thanh thép đâm vào cái lỗ nhỏ rỉ máu trên cánh tay. Một cơn đau nhói truyền đến khiến cô run rẩy cả người, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cô suýt không nhịn được mà kêu thành tiếng. Cô dùng sức đâm vào, nhẫn tâm chọc khoét trong máu thịt, cơn đau ấy khiến bụng cô cũng đau theo.Cô cắn răng, mạnh mẽ4mọi quả bom con nhộng vẫn đang nhấp nháy dưới da thịt ra.Máu chảy dọc theo cánh tay cô, nhuộm đỏ một mảng trên ống tay áo. Không biết có phải do Cảnh Y Nhân mất máu quá nhiều hay không mà cô thấy đầu hơi choáng váng.Trước khi Tiết Phương Hoa trở lại, Cảnh Y Nhân dùng phần tay áo đã xé rách ra để băng bó vết thương, sau đó cô lau sạch vết máu trên quả bom con nhộng rồi lén lút nhét vào chai thuốc trong túi xách của Tiết Phương Hoa. Đến khi Tiết Phương Hoa quay lại, thấy dáng vẻ của Cảnh Y Nhân càng yếu ớt hơn trước, trên tay đầy máu, cô ta nhìn cánh tay được băng bó của cảnh Y Nhân6mà sợ hãi hét lên như điên: “Mày moi bom ra rồi à?”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“...” Cô đã thành ra thế này rồi, làm sao anh có thể tin cô sẽ sống sót trở về được. Nếu cô chết, Lục Minh anh cố gắng ba nghìn năm để đổi lấy một đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ?Viền mắt anh đỏ ngầu, hiện tại anh chỉ có thể đánh cược một lần, hy vọng bọn họ có thể chạy tới đúng lúc. Lục Minh gật đầu: “Được.” Tiết Phương Hoa đỡ lấy cơ thể của Cảnh Y Nhân, đi cùng lão Tiết và Lục Minh lên tầng cao nhất.Trên nóc nhà rộng rãi, dưới sàn là hoa văn tượng trưng cho Lục thị, gió thổi điên cuồng.Áo măng-tô của Lục Minh bị gió thổi bay.Đám người Tiết Phương Hoa đi lên máy bay trực thăng.2Không thể không nể phục loại gián điệp như lão Tiết, ngay cả cách lái máy bay trực thăng cũng nắm rõ. Cánh quạt của máy bay vừa chuyển động, gió liền nổi lên. Cả đời này Lục Minh chưa từng bất lực như vậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất.Anh nhìn chăm chú vào máy bay trực thăng, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, ngón cái khẽ trượt một cái để mở khóa, sau đó anh ấn một mã số để người ta chuẩn bị.Đúng lúc trực thăng bay lên cách tầng cao nhất của tòa nhà Lục thị khoảng mấy chục mét thì Lục Minh đột nhiên nhìn thấy bóng người của Cảnh Y Nhân xuất hiện6ở cửa máy bay.cửa ca-bin bị kéo ra.Tóc và vảy của cảnh Y Nhân bị gió thổi tung lên, sau đó cô bị Tiết Phương Hoa dùng sức đẩy xuống dưới.Lục Minh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh trông thấy mà kinh hồn bạt vía. Anh lập tức gọi điện thoại cho bộ phận điều khiển máy bay trực thăng để bọn họ khống chế từ xa, cho nó hạ xuống, nhưng không ngờ lão Tiết ác độc đã đóng hết tất cả các trình tự liên kết với mạng, tự điều khiển máy bay bằng tay. Sau đó, Cảnh Y Nhân cùng lên máy bay, yếu ớt ngồi trên ghế thở dốc.Trong lúc Tiết Phương Hoa ngồi ở ca-bin phía trước hỏi lão Tiết hiện giờ bọn7họ đang chuẩn bị đi đầu và các kế hoạch tiếp theo, Cảnh Y Nhân lén lút lấy thanh thép thô từ nội y ra. Cô bất ngờ giật áo xuống, để lộ ra nửa cánh tay, chỗ bị thương trên tay trái đang rỉ máu. Cảnh Y Nhân sợ bị Tiết Phương Hoa phát hiện nên nhịn đau, cắn răng không kêu một tiếng, dùng thanh thép đâm vào cái lỗ nhỏ rỉ máu trên cánh tay. Một cơn đau nhói truyền đến khiến cô run rẩy cả người, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cô suýt không nhịn được mà kêu thành tiếng. Cô dùng sức đâm vào, nhẫn tâm chọc khoét trong máu thịt, cơn đau ấy khiến bụng cô cũng đau theo.Cô cắn răng, mạnh mẽ4mọi quả bom con nhộng vẫn đang nhấp nháy dưới da thịt ra.Máu chảy dọc theo cánh tay cô, nhuộm đỏ một mảng trên ống tay áo. Không biết có phải do Cảnh Y Nhân mất máu quá nhiều hay không mà cô thấy đầu hơi choáng váng.Trước khi Tiết Phương Hoa trở lại, Cảnh Y Nhân dùng phần tay áo đã xé rách ra để băng bó vết thương, sau đó cô lau sạch vết máu trên quả bom con nhộng rồi lén lút nhét vào chai thuốc trong túi xách của Tiết Phương Hoa. Đến khi Tiết Phương Hoa quay lại, thấy dáng vẻ của Cảnh Y Nhân càng yếu ớt hơn trước, trên tay đầy máu, cô ta nhìn cánh tay được băng bó của cảnh Y Nhân6mà sợ hãi hét lên như điên: “Mày moi bom ra rồi à?”

Chương 614: Lấy bom ra