Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 1001: Có chứng cứ
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2uổi kiện tụng này diễn ra trong khoảng hai tiếng, dù thế nào Cảnh Y Nhân cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế này“Cổ Cảnh Y Nhân, xin hỏi vào ngày 26 tháng 7, cô có cố tình vấp ngã, sau đó ngồi lên người đương sự Trịnh Bội Bội của tôi tiến hành hành vi bạo lực hay không!” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, tên luật sư béo đang đội một cái mũ len quẩn quanh đầu, mặc đồ tang này, phải cố ý dùng những từ chối tại như thể để hỏi à? “Tôi chỉ...” “Cô chỉ cần trả lời có hay không là được, không cần nói những việc khác.” “...” Lửa giận bùng lên trong lòng Cảnh Y Nhân, mắt cô trùng lớn, bàn tay nhỏ bé chỉ thẳng vào2luật sư của đối phương, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị mắng chửi.“Tên béo này...”“Cạch cạch cạch!” Cảnh Y Nhân còn chưa kịp mở miệng mắng, ngài thẩm phán đã gõ búaCảnh Y Nhân lập tức thu sự tức giận lại, giống như quả bóng xịt vật, vô lực trả lời lại: “Có.” “Bị cáo, mong cô lấy lại tinh thần để trả lời câu hỏi, hành vi của cô là đang coi thường Tòa án.” Ngài thẩm phán nhắc nhở“...” Cảnh Y Nhân thực sự tức sắp phát điên rồiCho dù cô có làm gì thì dù sao đó cũng là lỗi của cô, cô đứng ở đây mà nói mình chưa làm gì cả thì tức là cô coi thường Tòa ánCảnh Y Nhân kìm nén sự tức giận, cô nhìn về phía tên luật sư béo8trước mặt mình nở một nụ cười bên ngoài mà không cười bên trong, nghiến răng nghiến lợi trả lời lại một lần: “Có, có đã được chưa?”“Có thì có, cô không cần nói thêm đoạn thừa thãi đằng sau, cứ như là tôi đang ép cô thừa nhận vậy, hành động đó của cô chính là đang lừa gạt Hội đồng thẩm tra.” “...” M” nó! Cảnh Y Nhân rất muốn nói tục, cho dù cô có nói gì thì cũng sai hết“Xin hỏi cô Cảnh Y Nhân, cô có ác ý ép buộc đương sự của tôi phải uống số lượng lớn thứ thuốc độc hại hay không!” Cảnh Y Nhân tức giận phản bác: “Khi anh nói chuyện có thể không dùng những từ dối trá hay không? Tôi ác ý lúc nào? Mà số lượng9lớn thứ thuốc độc hại là cái gì?” “Cô Cảnh, cô không cần trả lời những không hỏi không liên quan đến phiên tòa này, cô chỉ cần trả lời có hay không là được!” “...” Cảnh Y Nhân quả thật bị tên luật sư béo này làm tức đến chết rồi“Luật sư bên phản biện cố ý nói những lời sai trái về thân chủ của tôi, tôi từ chối câu hỏi của luật sư bên phản biện.” Lúc này, cuối cùng luật sư Ngôn cũng lên tiếngVai của Cảnh Y Nhân sụp xuống, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm“Từ chối có tác dụng!” Thẩm phán gõ búa chấp nhậnDứt lời, luật sư Ngôn tiếp tục lấy ra một túi nhựa đang đóng lại, bên trong có đựng mấy viên thuốc cùng với lọ thuốc rỗng“Đây là2thuốc mà thân chủ của tôi cho nguyên cáo Trịnh Bội Bội uống, đều là Isoflavin, hoàn toàn không phải thuốc có hạiLọ thuốc đã được giám định rồi, bên trên có vân tay của Trịnh Bội Bội và thân chủ của tôi!”
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2uổi kiện tụng này diễn ra trong khoảng hai tiếng, dù thế nào Cảnh Y Nhân cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế này“Cổ Cảnh Y Nhân, xin hỏi vào ngày 26 tháng 7, cô có cố tình vấp ngã, sau đó ngồi lên người đương sự Trịnh Bội Bội của tôi tiến hành hành vi bạo lực hay không!” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, tên luật sư béo đang đội một cái mũ len quẩn quanh đầu, mặc đồ tang này, phải cố ý dùng những từ chối tại như thể để hỏi à? “Tôi chỉ...” “Cô chỉ cần trả lời có hay không là được, không cần nói những việc khác.” “...” Lửa giận bùng lên trong lòng Cảnh Y Nhân, mắt cô trùng lớn, bàn tay nhỏ bé chỉ thẳng vào2luật sư của đối phương, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị mắng chửi.“Tên béo này...”“Cạch cạch cạch!” Cảnh Y Nhân còn chưa kịp mở miệng mắng, ngài thẩm phán đã gõ búaCảnh Y Nhân lập tức thu sự tức giận lại, giống như quả bóng xịt vật, vô lực trả lời lại: “Có.” “Bị cáo, mong cô lấy lại tinh thần để trả lời câu hỏi, hành vi của cô là đang coi thường Tòa án.” Ngài thẩm phán nhắc nhở“...” Cảnh Y Nhân thực sự tức sắp phát điên rồiCho dù cô có làm gì thì dù sao đó cũng là lỗi của cô, cô đứng ở đây mà nói mình chưa làm gì cả thì tức là cô coi thường Tòa ánCảnh Y Nhân kìm nén sự tức giận, cô nhìn về phía tên luật sư béo8trước mặt mình nở một nụ cười bên ngoài mà không cười bên trong, nghiến răng nghiến lợi trả lời lại một lần: “Có, có đã được chưa?”“Có thì có, cô không cần nói thêm đoạn thừa thãi đằng sau, cứ như là tôi đang ép cô thừa nhận vậy, hành động đó của cô chính là đang lừa gạt Hội đồng thẩm tra.” “...” M” nó! Cảnh Y Nhân rất muốn nói tục, cho dù cô có nói gì thì cũng sai hết“Xin hỏi cô Cảnh Y Nhân, cô có ác ý ép buộc đương sự của tôi phải uống số lượng lớn thứ thuốc độc hại hay không!” Cảnh Y Nhân tức giận phản bác: “Khi anh nói chuyện có thể không dùng những từ dối trá hay không? Tôi ác ý lúc nào? Mà số lượng9lớn thứ thuốc độc hại là cái gì?” “Cô Cảnh, cô không cần trả lời những không hỏi không liên quan đến phiên tòa này, cô chỉ cần trả lời có hay không là được!” “...” Cảnh Y Nhân quả thật bị tên luật sư béo này làm tức đến chết rồi“Luật sư bên phản biện cố ý nói những lời sai trái về thân chủ của tôi, tôi từ chối câu hỏi của luật sư bên phản biện.” Lúc này, cuối cùng luật sư Ngôn cũng lên tiếngVai của Cảnh Y Nhân sụp xuống, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm“Từ chối có tác dụng!” Thẩm phán gõ búa chấp nhậnDứt lời, luật sư Ngôn tiếp tục lấy ra một túi nhựa đang đóng lại, bên trong có đựng mấy viên thuốc cùng với lọ thuốc rỗng“Đây là2thuốc mà thân chủ của tôi cho nguyên cáo Trịnh Bội Bội uống, đều là Isoflavin, hoàn toàn không phải thuốc có hạiLọ thuốc đã được giám định rồi, bên trên có vân tay của Trịnh Bội Bội và thân chủ của tôi!”
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2uổi kiện tụng này diễn ra trong khoảng hai tiếng, dù thế nào Cảnh Y Nhân cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế này“Cổ Cảnh Y Nhân, xin hỏi vào ngày 26 tháng 7, cô có cố tình vấp ngã, sau đó ngồi lên người đương sự Trịnh Bội Bội của tôi tiến hành hành vi bạo lực hay không!” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, tên luật sư béo đang đội một cái mũ len quẩn quanh đầu, mặc đồ tang này, phải cố ý dùng những từ chối tại như thể để hỏi à? “Tôi chỉ...” “Cô chỉ cần trả lời có hay không là được, không cần nói những việc khác.” “...” Lửa giận bùng lên trong lòng Cảnh Y Nhân, mắt cô trùng lớn, bàn tay nhỏ bé chỉ thẳng vào2luật sư của đối phương, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị mắng chửi.“Tên béo này...”“Cạch cạch cạch!” Cảnh Y Nhân còn chưa kịp mở miệng mắng, ngài thẩm phán đã gõ búaCảnh Y Nhân lập tức thu sự tức giận lại, giống như quả bóng xịt vật, vô lực trả lời lại: “Có.” “Bị cáo, mong cô lấy lại tinh thần để trả lời câu hỏi, hành vi của cô là đang coi thường Tòa án.” Ngài thẩm phán nhắc nhở“...” Cảnh Y Nhân thực sự tức sắp phát điên rồiCho dù cô có làm gì thì dù sao đó cũng là lỗi của cô, cô đứng ở đây mà nói mình chưa làm gì cả thì tức là cô coi thường Tòa ánCảnh Y Nhân kìm nén sự tức giận, cô nhìn về phía tên luật sư béo8trước mặt mình nở một nụ cười bên ngoài mà không cười bên trong, nghiến răng nghiến lợi trả lời lại một lần: “Có, có đã được chưa?”“Có thì có, cô không cần nói thêm đoạn thừa thãi đằng sau, cứ như là tôi đang ép cô thừa nhận vậy, hành động đó của cô chính là đang lừa gạt Hội đồng thẩm tra.” “...” M” nó! Cảnh Y Nhân rất muốn nói tục, cho dù cô có nói gì thì cũng sai hết“Xin hỏi cô Cảnh Y Nhân, cô có ác ý ép buộc đương sự của tôi phải uống số lượng lớn thứ thuốc độc hại hay không!” Cảnh Y Nhân tức giận phản bác: “Khi anh nói chuyện có thể không dùng những từ dối trá hay không? Tôi ác ý lúc nào? Mà số lượng9lớn thứ thuốc độc hại là cái gì?” “Cô Cảnh, cô không cần trả lời những không hỏi không liên quan đến phiên tòa này, cô chỉ cần trả lời có hay không là được!” “...” Cảnh Y Nhân quả thật bị tên luật sư béo này làm tức đến chết rồi“Luật sư bên phản biện cố ý nói những lời sai trái về thân chủ của tôi, tôi từ chối câu hỏi của luật sư bên phản biện.” Lúc này, cuối cùng luật sư Ngôn cũng lên tiếngVai của Cảnh Y Nhân sụp xuống, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm“Từ chối có tác dụng!” Thẩm phán gõ búa chấp nhậnDứt lời, luật sư Ngôn tiếp tục lấy ra một túi nhựa đang đóng lại, bên trong có đựng mấy viên thuốc cùng với lọ thuốc rỗng“Đây là2thuốc mà thân chủ của tôi cho nguyên cáo Trịnh Bội Bội uống, đều là Isoflavin, hoàn toàn không phải thuốc có hạiLọ thuốc đã được giám định rồi, bên trên có vân tay của Trịnh Bội Bội và thân chủ của tôi!”