Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 1294: Dọn dẹp đồ Đạc

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3hông cần nhìn, cô ta cũng biết là cái gìCứ mỗi tháng, vào ngày này, trong tài khoản của cô ta sẽ được gửi một khoản sáu nghìn đồng.Đây là di sản mà cha mẹ bọn họ đã để lại cho cô ta và em trai trước khi qua đờiTuy không nhiều nhưng cha mẹ vẫn không tin tưởng cô taTrước đó còn tìm luật sư, đem khoản di sản ít ỏi kia phân thành từng chút một để lại cho cô ta.Thứ nhất là để cung cấp khoản tiền học phí và sinh hoạt phí của em trai, mà phần của cô ta tuy bằng em trai nhưng hàng tháng căn bản không đủ để cô ta tiêu xài.Em trai vẫn không hề biết chuyện này, luôn cho rằng người chị này đã phải đi làm nuôi cậu khôn lớnNếu không Quý Quân Tuyết đã chẳng ngoan ngoãn2nghe lời cô ta mọi chuyện, vô cùng kính trọng cô ta như vậy rồiNhưng Quý Quân Mỹ vẫn hận, cha mẹ đã đi rồi mà chút di sản này không đưa hết cho cô ta một lầnCô ta là con gái mà không đáng để bọn họ tin tưởng đến vậy sao? Thế nên cô ta muốn kiếm nhiều tiền hơnChút di sản này so với cô ta hiện giờ cũng chỉ như muối bỏ biển, cô ta còn lâu mới để vào mắt...Sau khi Quý Quân Mỹ ra khỏi phòng, Quý Quân Tuyết vẫn ở trong phòng ngây người nhìn xấp tiềnKhông hiểu sao khóe mắt cay cay, viền mắt đỏ bừng lênChị là người thân duy nhất của cậuLần nào cậu cũng tự nhủ rằng mình có thể thi đỗ đại học, có thể sống tới bây giờ đều nhờ có chịNếu không có chị thì7có lẽ cậu đã sớm chết đói rồi.Thế nên, cho dù thái độ của chị với cậu như thế nào thì cậu vẫn tôn trọng và nghe lời chị như đối với bậc trưởng bối.Nhưng lúc này, cứ nghĩ tới chuyện lập tức phải rời khỏi đây thì không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút khó chịu...Quý Quân Tuyết vốn muốn đi chào Cảnh Triệt, nói với anh ta chuyện ngày mai chuẩn bị điNhưng lại nghĩ có khả năng chị đã nói với anh Cảnh Triệt rồi nên cậu cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.Vừa hay sáng mai cậu có tiết học, trực tiếp mang hành lý tới trường học luônQuý Quân Tuyết làm bài tập xong, lưu vào USB rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.Giống như lần trước, cậu chỉ lấy quần áo của mình và một khung ảnhKhi9dọn dẹp được một nửa thì đột nhiên, cửa phòng bị mở raCảnh Triệt vừa mới tắm xong, đang mặc áo tắm đứng ở cửa phòng, mở cửa ra và nói: “Chiều nay có phải em không có tiết không, buổi chiều chúng ta...”ra ngoài ăn cơm đi.cảnh Triệt mới nói được một nửa thì thấy Quý Quân Tuyết đang dọn đồ, nhất thời ngẩn ra hỏi: “Em đang làm gì thế?” Quý Quân Tuyết quay đầu lại, cũng không để ý, giả vờ bình thản, cười ngây ngô: “Chị đã quay lại rồi nên ngày mai em sẽ chuyển về trườngMấy đứa bạn ngày nào cũng nói em không ở ký túc nên không vui vẻ chút nào.” “...” Cảnh Triệt nhíu mày, sầm mặt xuống“Mấy hôm trước anh đã nói gì với em, em quên hết rồi hả? Nơi này chính là nhà của em, em không5cần phải đi đâu hết.” Nói xong, Cảnh Triệt đi vào phòng.“...” Quý Quân Tuyết cũng không biết phải trả lời Cảnh Triệt thế nào“Anh Cảnh Triệt, em có bạn bè của mìnhỞ trường thì ở với các bạn, anh và chị em là vợ chồng, em ở đây sẽ không thoải máiAnh cứ để em về trường đi!”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3hông cần nhìn, cô ta cũng biết là cái gìCứ mỗi tháng, vào ngày này, trong tài khoản của cô ta sẽ được gửi một khoản sáu nghìn đồng.Đây là di sản mà cha mẹ bọn họ đã để lại cho cô ta và em trai trước khi qua đờiTuy không nhiều nhưng cha mẹ vẫn không tin tưởng cô taTrước đó còn tìm luật sư, đem khoản di sản ít ỏi kia phân thành từng chút một để lại cho cô ta.Thứ nhất là để cung cấp khoản tiền học phí và sinh hoạt phí của em trai, mà phần của cô ta tuy bằng em trai nhưng hàng tháng căn bản không đủ để cô ta tiêu xài.Em trai vẫn không hề biết chuyện này, luôn cho rằng người chị này đã phải đi làm nuôi cậu khôn lớnNếu không Quý Quân Tuyết đã chẳng ngoan ngoãn2nghe lời cô ta mọi chuyện, vô cùng kính trọng cô ta như vậy rồiNhưng Quý Quân Mỹ vẫn hận, cha mẹ đã đi rồi mà chút di sản này không đưa hết cho cô ta một lầnCô ta là con gái mà không đáng để bọn họ tin tưởng đến vậy sao? Thế nên cô ta muốn kiếm nhiều tiền hơnChút di sản này so với cô ta hiện giờ cũng chỉ như muối bỏ biển, cô ta còn lâu mới để vào mắt...Sau khi Quý Quân Mỹ ra khỏi phòng, Quý Quân Tuyết vẫn ở trong phòng ngây người nhìn xấp tiềnKhông hiểu sao khóe mắt cay cay, viền mắt đỏ bừng lênChị là người thân duy nhất của cậuLần nào cậu cũng tự nhủ rằng mình có thể thi đỗ đại học, có thể sống tới bây giờ đều nhờ có chịNếu không có chị thì7có lẽ cậu đã sớm chết đói rồi.Thế nên, cho dù thái độ của chị với cậu như thế nào thì cậu vẫn tôn trọng và nghe lời chị như đối với bậc trưởng bối.Nhưng lúc này, cứ nghĩ tới chuyện lập tức phải rời khỏi đây thì không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút khó chịu...Quý Quân Tuyết vốn muốn đi chào Cảnh Triệt, nói với anh ta chuyện ngày mai chuẩn bị điNhưng lại nghĩ có khả năng chị đã nói với anh Cảnh Triệt rồi nên cậu cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.Vừa hay sáng mai cậu có tiết học, trực tiếp mang hành lý tới trường học luônQuý Quân Tuyết làm bài tập xong, lưu vào USB rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.Giống như lần trước, cậu chỉ lấy quần áo của mình và một khung ảnhKhi9dọn dẹp được một nửa thì đột nhiên, cửa phòng bị mở raCảnh Triệt vừa mới tắm xong, đang mặc áo tắm đứng ở cửa phòng, mở cửa ra và nói: “Chiều nay có phải em không có tiết không, buổi chiều chúng ta...”ra ngoài ăn cơm đi.cảnh Triệt mới nói được một nửa thì thấy Quý Quân Tuyết đang dọn đồ, nhất thời ngẩn ra hỏi: “Em đang làm gì thế?” Quý Quân Tuyết quay đầu lại, cũng không để ý, giả vờ bình thản, cười ngây ngô: “Chị đã quay lại rồi nên ngày mai em sẽ chuyển về trườngMấy đứa bạn ngày nào cũng nói em không ở ký túc nên không vui vẻ chút nào.” “...” Cảnh Triệt nhíu mày, sầm mặt xuống“Mấy hôm trước anh đã nói gì với em, em quên hết rồi hả? Nơi này chính là nhà của em, em không5cần phải đi đâu hết.” Nói xong, Cảnh Triệt đi vào phòng.“...” Quý Quân Tuyết cũng không biết phải trả lời Cảnh Triệt thế nào“Anh Cảnh Triệt, em có bạn bè của mìnhỞ trường thì ở với các bạn, anh và chị em là vợ chồng, em ở đây sẽ không thoải máiAnh cứ để em về trường đi!”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3hông cần nhìn, cô ta cũng biết là cái gìCứ mỗi tháng, vào ngày này, trong tài khoản của cô ta sẽ được gửi một khoản sáu nghìn đồng.Đây là di sản mà cha mẹ bọn họ đã để lại cho cô ta và em trai trước khi qua đờiTuy không nhiều nhưng cha mẹ vẫn không tin tưởng cô taTrước đó còn tìm luật sư, đem khoản di sản ít ỏi kia phân thành từng chút một để lại cho cô ta.Thứ nhất là để cung cấp khoản tiền học phí và sinh hoạt phí của em trai, mà phần của cô ta tuy bằng em trai nhưng hàng tháng căn bản không đủ để cô ta tiêu xài.Em trai vẫn không hề biết chuyện này, luôn cho rằng người chị này đã phải đi làm nuôi cậu khôn lớnNếu không Quý Quân Tuyết đã chẳng ngoan ngoãn2nghe lời cô ta mọi chuyện, vô cùng kính trọng cô ta như vậy rồiNhưng Quý Quân Mỹ vẫn hận, cha mẹ đã đi rồi mà chút di sản này không đưa hết cho cô ta một lầnCô ta là con gái mà không đáng để bọn họ tin tưởng đến vậy sao? Thế nên cô ta muốn kiếm nhiều tiền hơnChút di sản này so với cô ta hiện giờ cũng chỉ như muối bỏ biển, cô ta còn lâu mới để vào mắt...Sau khi Quý Quân Mỹ ra khỏi phòng, Quý Quân Tuyết vẫn ở trong phòng ngây người nhìn xấp tiềnKhông hiểu sao khóe mắt cay cay, viền mắt đỏ bừng lênChị là người thân duy nhất của cậuLần nào cậu cũng tự nhủ rằng mình có thể thi đỗ đại học, có thể sống tới bây giờ đều nhờ có chịNếu không có chị thì7có lẽ cậu đã sớm chết đói rồi.Thế nên, cho dù thái độ của chị với cậu như thế nào thì cậu vẫn tôn trọng và nghe lời chị như đối với bậc trưởng bối.Nhưng lúc này, cứ nghĩ tới chuyện lập tức phải rời khỏi đây thì không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút khó chịu...Quý Quân Tuyết vốn muốn đi chào Cảnh Triệt, nói với anh ta chuyện ngày mai chuẩn bị điNhưng lại nghĩ có khả năng chị đã nói với anh Cảnh Triệt rồi nên cậu cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.Vừa hay sáng mai cậu có tiết học, trực tiếp mang hành lý tới trường học luônQuý Quân Tuyết làm bài tập xong, lưu vào USB rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.Giống như lần trước, cậu chỉ lấy quần áo của mình và một khung ảnhKhi9dọn dẹp được một nửa thì đột nhiên, cửa phòng bị mở raCảnh Triệt vừa mới tắm xong, đang mặc áo tắm đứng ở cửa phòng, mở cửa ra và nói: “Chiều nay có phải em không có tiết không, buổi chiều chúng ta...”ra ngoài ăn cơm đi.cảnh Triệt mới nói được một nửa thì thấy Quý Quân Tuyết đang dọn đồ, nhất thời ngẩn ra hỏi: “Em đang làm gì thế?” Quý Quân Tuyết quay đầu lại, cũng không để ý, giả vờ bình thản, cười ngây ngô: “Chị đã quay lại rồi nên ngày mai em sẽ chuyển về trườngMấy đứa bạn ngày nào cũng nói em không ở ký túc nên không vui vẻ chút nào.” “...” Cảnh Triệt nhíu mày, sầm mặt xuống“Mấy hôm trước anh đã nói gì với em, em quên hết rồi hả? Nơi này chính là nhà của em, em không5cần phải đi đâu hết.” Nói xong, Cảnh Triệt đi vào phòng.“...” Quý Quân Tuyết cũng không biết phải trả lời Cảnh Triệt thế nào“Anh Cảnh Triệt, em có bạn bè của mìnhỞ trường thì ở với các bạn, anh và chị em là vợ chồng, em ở đây sẽ không thoải máiAnh cứ để em về trường đi!”

Chương 1294: Dọn dẹp đồ Đạc