Trong bóng đêm, Tịch Bạch ngửi thấy mùi nước Ja-ven. Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, là vách tường bằng gạch men sứ lạnh như băng ở bệnh viện. Đột nhiên, cánh tay trái truyền đến cơn đau nhỏ. Tịch Bạch cúi đầu, nhìn thấy kim tiêm bén nhọn đâm vào da thịt trắng nõn của cô, máu tươi đỏ sẫm theo ống dẫn dài thong thả chảy xuống, nhìn tựa như giun đất. Cô liền thấy sợ hãi, theo bản năng muốn rút dây truyền máu ra. Lúc này, một đôi bàn tay ôn hoà hiền hậu dùng lực đè vai cô lại. "Bạch Bạch không phải sợ, sẽ khỏe nhanh thôi." Tịch Bạch quay đầu, trông thấy mẹ cô - Đào Gia Chi đang nở nụ cười ôn nhu hòa ái. Lúc này Đào Gia Chi, tóc vẫn còn đen mướt, trên mặt tươi trẻ, không có quá nhiều nếp nhăn, bộ dáng đúng thật là xuân sắc, vẻ mặt cũng rất ôn nhu. Tịch Bạch trùng sinh, trở lại năm mười bảy tuổi.

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...