Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương…

Chương 18: Vô pháp vô thiên (2)​

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… - Ah.Ma Quân thản nhiên nói:- Vậy đem thịt này nấu đi.- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.Vừa nói xong, Ma Quân trực tiếp đọc một đoạn khẩu quyết.Khẩu quyết trúc tra trúc trắc, chỉ khoảng ba trăm từ. Nhưng có nhiều từ, Sở Mặc còn chưa nghe bao giờ.Không biết mấy từ đó viết như thế nào, cũng chẳng biết ý nghĩa của chúng.Ma Quân chỉ đọc có một lần rồi ngậm miệng, xoay người đi vào trong nhà.- Gian phòng này là của ta. Không được ta cho phép, ngươi không được vào. Phòng ngươi bên kia, ở giữa là bếp.Ma Quân nói xong, quay vào, cạch một cái đóng cửa.Sở Mặc đứng đó, nhìn xác thú lớn ngẩn người.Nấu cơm… không phải vấn đề.Nhưng đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc, hắn còn chẳng nhớ được ba mươi từ.Ma Quân còn nói sau khi hắn nấu cơm xong sẽ kiểm tra.Có thể đừng quá đáng như thế chứ!Sở Mặc hướng về phía phòng của Ma Quân nói:- Sư phụ… người có thể đọc lại không. Nhiều từ ta còn không biết nghĩa, cũng không biết viết thế nào ạ!Phía gian phòng Ma Quân vẫn rất yên tĩnh, không có tí âm thanh nào.Mặc cho Sở Mặc ở ngoài gào thét, bên trong vẫn không có động tĩnh.Sở Mặc nổi giận, đùng đùng tiến đến, định tự đẩy cửa vào.Nhưng vừa mới tới trước cửa, hắn đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở lại.Sở Mặc trợn tròn mắt, cảm giác xung quanh có một lớp bảo hộ. Vậy lúc nãy hắn hô nửa ngày, có khi Ma Quân ở trong chẳng nghe được một chữ.Hoặc chán không buồn nghe.Sở Mặc ngây người một lúc lâu, lại lẩm bẩm:- Hừ, không nói thì thôi, mình từ từ nghĩ vậy. Không tin không nghĩ ra.Sau đó, hắn vừa nấu cơm, vừa cố nhớ lại đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc.Có thể lọt vào mắt ma Quân, thiên tư của Sở Mặc đương nhiên không phải vừa, linh tính của hắn cũng rất tốt.Nhanh chóng xử lý đống thịt, rửa thật sạch. Sở Mặc bắt đầu nấu ăn.Không thể không bội phục Ma Quân, chỉ một đêm mà đã dựng được một căn nhà gỗ với đầy đủ mọi thứ cần thiết.Trong phòng bếp cần gia vị nào có loại đó.Sở Mặc tò mò, sư phụ hắn lấy đồ từ đâu không biết, hay từ nhẫn trữ vật trong truyền thuyết.- Trên đời này có thứ đồ thần kỳ như vậy sao?Sở Mặc rất muốn hỏi sự phụ, nhưng xem chừng có hỏi cũng chưa chắc Ma Quân đã trả lời.Chỉ sau một lúc, toàn căn nhà đã thơm mùi thức ăn.Cơm cũng chín, cửa phòng, Ma Quân mặt không biểu tình xuất hiện.- Thực đúng giờ.Sở Mặc cảm thán.Tuy nhiên, lời tiếp theo Ma Quân nói… lại khiến cho tâm tình hớn hở của hắn mất sạch.- Đã thuộc khẩu quyết chưa?- Ta…Sở Mặc nhìn Ma Quân mặt lạnh, trong lòng phỉ nhổ: Đúng là không có tính người.- Ta chỉ mới thuộc được hơn một nửa…Sau đó Sở Mặc đọc lại.Trí nhớ của hắn vẫn khá tốt. Mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng đọc lại được hơn nửa đoạn khẩu quyết.Cho dù ở các thư viện tốt nhất dưới thế tục, khả năng như thế cũng phải được cho là thiên tài.Vì từ đầu tới cuối, Ma Quân chỉ đọc có một lần, vừa trúc trắc, vừa không rõ nghĩa.Sở Mặc cũng không hiểu hết.Như thế mà hắn còn đọc thuộc được hơn nửa. Cho dù giáo sư khó tính nhất cũng phải khen ngợi vài lời.Sở Mặc cũng có chút tự đắc.Tuy nhiên…Với Ma QuânVĩnh viễn không có chuyện khen.Rầm!Sở Mặc thấy mông mình vừa đau vừa rát. Ngay sau đó, cả người bay lên.Bay vút qua cửa sổ.Tiếp đất ngay cạnh bờ suối, cách nhà gỗ chừng hơn trăm thước.Mông bị đánh cho nở hoa.May hắn ngã vào đất ven bờ suối tơi xốp, chứ đập vào tảng đá không chừng đã bị ngã chết.Ngay sau đó, hai thùng gỗ rỗng lớn bay tới, đập trúng hắn.Bên tai Sở Mặc nghe thấy tiếng Ma Quân:- Đúng là ngu như heo, vậy mà còn đắc ý. Hôm nay chỉ giáo huấn nhẹ thế này. Ta nói lại, nếu ngươi không thể nhớ toàn bộ đoạn khẩu quyết này, trừng phạt thực sự ở phía sau chờ ngươi.- Ngươi thật quá đáng.Sở Mặc xoa mông, đứng lên tức giận nói:- Như thế này gọi là tra tấn đó. Có sư phụ nào như ngươi không chứ?Ma Quân không thèm để ý đến hắn, đọc lại đoạn khẩu quyết kia một lần.Sở Mặc còn muốn oán giận vài câu, nhưng nghe thấy Ma Quân đọc khẩu quyết, đành ngậm miệng.Thủ đoạn của Ma Quân hắn đã lĩnh giáo qua. Tên này bản chất là lãnh huyết vô tình.Lúc trước có thể thà chết không khuất phục, nhưng hiện tại… đã bị Ma Quân nắm trong tay rồi.Ma Quân rất nhanh đọc hết khẩu quyết.- Trước bữa tối, nếu ngươi không nhớ được hết, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận. Cơm chiều cũng đừng mong được ăn.- Nhớ lấy mà làm.- Giờ đi xách hai thùng nước đi.Sở Mặc nghe xong suýt thì bất tỉnh.Mấy những ngày sắp tới của mình quả thật là rất khó sống, đúng là tối tăm không nhìn thấy ánh sáng.Xách hai thùng nước lớn vào nhà, Sở Mặc xuống bếp, vừa nhìn đã tức đến lệch mũi.Toàn bộ cơm thịt hắn làm chẳng còn sót lại tí nào, ngay cả nước canh cũng chẳng có.Tính bướng bỉnh của hắn lại nổi lên. Sở Mặc tự nhủ: không cho ta ăn đúng không, ta còn không thèm nhé.Hắn ngồi xuống, bắt đầu nhẩm lại đoạn khẩu quyết kia.Mặt trời rất nhanh ngả bóng, đã đến lúc nấu cơm tối.Ma Quân đi ra, gương mặt nghiêm túc nói với Sở Mặc:- Đọc ta nghe.Sở Mặc không nhìn hắn, bắt đầu đọc.Không thể không nói, bị Ma Quân kích thích, trí nhớ của Sở Mặc vô hình chung tăng lên.Ngay cả chính hắn cũng tự nhận thấy.Khoảng ba trăm chữ, chỉ sai có ba chữ.Kết quả này đã rất tốt.Bất quá…- Biết mình ngu rồi chứ.Ma Quân hừ lạnh một tiếng, túm Sở Mặc, đánh cho một trận tơi bời.Sở Mặc bị đánh xong, trừ mặt ra, cả người trông như bị xé rách.- Lát nữa đứng lên nấu cơm cho ta.Ma Quân ném lại mấy lời, rồi lại quay về phòng mình.Sở Mặc quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy. Một cử động nhỏ cũng khiến hắn đau nhe răng nhếch miệng.- Trên đới này có sư phụ nào khắc nghiệt thế chứ… Ai ui!!! Sư phụ này… Híttttt… đau chết ta mất.Cả thể xác và tâm hồn đều thấy đau, nhưng thực tế lại không có vết thương nào trí mạng.Nhìn mặt ngoài trông rất khó coi.Nhưng thật thần kỳ, sau một lát, đau đớn dường như biến mất.Tuy vậy, Sở Mặc cũng không nguyện nếm trải cảm giác này lần nào nữa.Thật đáng sợ!Đêm đó, Sở Mặc vẫn phải nhịn đói. Sau khi mang cơm đến cho Ma Quân, lại bị Ma Quân đuổi về phòng.Còn ném cho hắn một bộ điển tịch thật dày, thêm một cái bánh mì khô lớn chẳng biết kiếm từ chỗ nào.- Đây là một bộ từ điển.- Ngươi tự xem đi.- Về sau đứng có lấy cớ là không biết hết chữ.UỳnhCửa phòng đóng sập lại. Đăng bởi: longnhi

- Ah.

Ma Quân thản nhiên nói:

- Vậy đem thịt này nấu đi.

- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.

Vừa nói xong, Ma Quân trực tiếp đọc một đoạn khẩu quyết.

Khẩu quyết trúc tra trúc trắc, chỉ khoảng ba trăm từ. Nhưng có nhiều từ, Sở Mặc còn chưa nghe bao giờ.

Không biết mấy từ đó viết như thế nào, cũng chẳng biết ý nghĩa của chúng.

Ma Quân chỉ đọc có một lần rồi ngậm miệng, xoay người đi vào trong nhà.

- Gian phòng này là của ta. Không được ta cho phép, ngươi không được vào. Phòng ngươi bên kia, ở giữa là bếp.

Ma Quân nói xong, quay vào, cạch một cái đóng cửa.

Sở Mặc đứng đó, nhìn xác thú lớn ngẩn người.

Nấu cơm… không phải vấn đề.

Nhưng đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc, hắn còn chẳng nhớ được ba mươi từ.

Ma Quân còn nói sau khi hắn nấu cơm xong sẽ kiểm tra.

Có thể đừng quá đáng như thế chứ!

Sở Mặc hướng về phía phòng của Ma Quân nói:

- Sư phụ… người có thể đọc lại không. Nhiều từ ta còn không biết nghĩa, cũng không biết viết thế nào ạ!

Phía gian phòng Ma Quân vẫn rất yên tĩnh, không có tí âm thanh nào.

Mặc cho Sở Mặc ở ngoài gào thét, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Sở Mặc nổi giận, đùng đùng tiến đến, định tự đẩy cửa vào.

Nhưng vừa mới tới trước cửa, hắn đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở lại.

Sở Mặc trợn tròn mắt, cảm giác xung quanh có một lớp bảo hộ. Vậy lúc nãy hắn hô nửa ngày, có khi Ma Quân ở trong chẳng nghe được một chữ.

Hoặc chán không buồn nghe.

Sở Mặc ngây người một lúc lâu, lại lẩm bẩm:

- Hừ, không nói thì thôi, mình từ từ nghĩ vậy. Không tin không nghĩ ra.

Sau đó, hắn vừa nấu cơm, vừa cố nhớ lại đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc.

Có thể lọt vào mắt ma Quân, thiên tư của Sở Mặc đương nhiên không phải vừa, linh tính của hắn cũng rất tốt.

Nhanh chóng xử lý đống thịt, rửa thật sạch. Sở Mặc bắt đầu nấu ăn.

Không thể không bội phục Ma Quân, chỉ một đêm mà đã dựng được một căn nhà gỗ với đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Trong phòng bếp cần gia vị nào có loại đó.

Sở Mặc tò mò, sư phụ hắn lấy đồ từ đâu không biết, hay từ nhẫn trữ vật trong truyền thuyết.

- Trên đời này có thứ đồ thần kỳ như vậy sao?

Sở Mặc rất muốn hỏi sự phụ, nhưng xem chừng có hỏi cũng chưa chắc Ma Quân đã trả lời.

Chỉ sau một lúc, toàn căn nhà đã thơm mùi thức ăn.

Cơm cũng chín, cửa phòng, Ma Quân mặt không biểu tình xuất hiện.

- Thực đúng giờ.

Sở Mặc cảm thán.

Tuy nhiên, lời tiếp theo Ma Quân nói… lại khiến cho tâm tình hớn hở của hắn mất sạch.

- Đã thuộc khẩu quyết chưa?

- Ta…

Sở Mặc nhìn Ma Quân mặt lạnh, trong lòng phỉ nhổ: Đúng là không có tính người.

- Ta chỉ mới thuộc được hơn một nửa…

Sau đó Sở Mặc đọc lại.

Trí nhớ của hắn vẫn khá tốt. Mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng đọc lại được hơn nửa đoạn khẩu quyết.

Cho dù ở các thư viện tốt nhất dưới thế tục, khả năng như thế cũng phải được cho là thiên tài.

Vì từ đầu tới cuối, Ma Quân chỉ đọc có một lần, vừa trúc trắc, vừa không rõ nghĩa.

Sở Mặc cũng không hiểu hết.

Như thế mà hắn còn đọc thuộc được hơn nửa. Cho dù giáo sư khó tính nhất cũng phải khen ngợi vài lời.

Sở Mặc cũng có chút tự đắc.

Tuy nhiên…

Với Ma Quân

Vĩnh viễn không có chuyện khen.

Rầm!

Sở Mặc thấy mông mình vừa đau vừa rát. Ngay sau đó, cả người bay lên.

Bay vút qua cửa sổ.

Tiếp đất ngay cạnh bờ suối, cách nhà gỗ chừng hơn trăm thước.

Mông bị đánh cho nở hoa.

May hắn ngã vào đất ven bờ suối tơi xốp, chứ đập vào tảng đá không chừng đã bị ngã chết.

Ngay sau đó, hai thùng gỗ rỗng lớn bay tới, đập trúng hắn.

Bên tai Sở Mặc nghe thấy tiếng Ma Quân:

- Đúng là ngu như heo, vậy mà còn đắc ý. Hôm nay chỉ giáo huấn nhẹ thế này. Ta nói lại, nếu ngươi không thể nhớ toàn bộ đoạn khẩu quyết này, trừng phạt thực sự ở phía sau chờ ngươi.

- Ngươi thật quá đáng.

Sở Mặc xoa mông, đứng lên tức giận nói:

- Như thế này gọi là tra tấn đó. Có sư phụ nào như ngươi không chứ?

Ma Quân không thèm để ý đến hắn, đọc lại đoạn khẩu quyết kia một lần.

Sở Mặc còn muốn oán giận vài câu, nhưng nghe thấy Ma Quân đọc khẩu quyết, đành ngậm miệng.

Thủ đoạn của Ma Quân hắn đã lĩnh giáo qua. Tên này bản chất là lãnh huyết vô tình.

Lúc trước có thể thà chết không khuất phục, nhưng hiện tại… đã bị Ma Quân nắm trong tay rồi.

Ma Quân rất nhanh đọc hết khẩu quyết.

- Trước bữa tối, nếu ngươi không nhớ được hết, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận. Cơm chiều cũng đừng mong được ăn.

- Nhớ lấy mà làm.

- Giờ đi xách hai thùng nước đi.

Sở Mặc nghe xong suýt thì bất tỉnh.

Mấy những ngày sắp tới của mình quả thật là rất khó sống, đúng là tối tăm không nhìn thấy ánh sáng.

Xách hai thùng nước lớn vào nhà, Sở Mặc xuống bếp, vừa nhìn đã tức đến lệch mũi.

Toàn bộ cơm thịt hắn làm chẳng còn sót lại tí nào, ngay cả nước canh cũng chẳng có.

Tính bướng bỉnh của hắn lại nổi lên. Sở Mặc tự nhủ: không cho ta ăn đúng không, ta còn không thèm nhé.

Hắn ngồi xuống, bắt đầu nhẩm lại đoạn khẩu quyết kia.

Mặt trời rất nhanh ngả bóng, đã đến lúc nấu cơm tối.

Ma Quân đi ra, gương mặt nghiêm túc nói với Sở Mặc:

- Đọc ta nghe.

Sở Mặc không nhìn hắn, bắt đầu đọc.

Không thể không nói, bị Ma Quân kích thích, trí nhớ của Sở Mặc vô hình chung tăng lên.

Ngay cả chính hắn cũng tự nhận thấy.

Khoảng ba trăm chữ, chỉ sai có ba chữ.

Kết quả này đã rất tốt.

Bất quá…

- Biết mình ngu rồi chứ.

Ma Quân hừ lạnh một tiếng, túm Sở Mặc, đánh cho một trận tơi bời.

Sở Mặc bị đánh xong, trừ mặt ra, cả người trông như bị xé rách.

- Lát nữa đứng lên nấu cơm cho ta.

Ma Quân ném lại mấy lời, rồi lại quay về phòng mình.

Sở Mặc quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy. Một cử động nhỏ cũng khiến hắn đau nhe răng nhếch miệng.

- Trên đới này có sư phụ nào khắc nghiệt thế chứ… Ai ui!!! Sư phụ này… Híttttt… đau chết ta mất.

Cả thể xác và tâm hồn đều thấy đau, nhưng thực tế lại không có vết thương nào trí mạng.

Nhìn mặt ngoài trông rất khó coi.

Nhưng thật thần kỳ, sau một lát, đau đớn dường như biến mất.

Tuy vậy, Sở Mặc cũng không nguyện nếm trải cảm giác này lần nào nữa.

Thật đáng sợ!

Đêm đó, Sở Mặc vẫn phải nhịn đói. Sau khi mang cơm đến cho Ma Quân, lại bị Ma Quân đuổi về phòng.

Còn ném cho hắn một bộ điển tịch thật dày, thêm một cái bánh mì khô lớn chẳng biết kiếm từ chỗ nào.

- Đây là một bộ từ điển.

- Ngươi tự xem đi.

- Về sau đứng có lấy cớ là không biết hết chữ.

Uỳnh

Cửa phòng đóng sập lại. Đăng bởi: longnhi

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… - Ah.Ma Quân thản nhiên nói:- Vậy đem thịt này nấu đi.- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.Vừa nói xong, Ma Quân trực tiếp đọc một đoạn khẩu quyết.Khẩu quyết trúc tra trúc trắc, chỉ khoảng ba trăm từ. Nhưng có nhiều từ, Sở Mặc còn chưa nghe bao giờ.Không biết mấy từ đó viết như thế nào, cũng chẳng biết ý nghĩa của chúng.Ma Quân chỉ đọc có một lần rồi ngậm miệng, xoay người đi vào trong nhà.- Gian phòng này là của ta. Không được ta cho phép, ngươi không được vào. Phòng ngươi bên kia, ở giữa là bếp.Ma Quân nói xong, quay vào, cạch một cái đóng cửa.Sở Mặc đứng đó, nhìn xác thú lớn ngẩn người.Nấu cơm… không phải vấn đề.Nhưng đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc, hắn còn chẳng nhớ được ba mươi từ.Ma Quân còn nói sau khi hắn nấu cơm xong sẽ kiểm tra.Có thể đừng quá đáng như thế chứ!Sở Mặc hướng về phía phòng của Ma Quân nói:- Sư phụ… người có thể đọc lại không. Nhiều từ ta còn không biết nghĩa, cũng không biết viết thế nào ạ!Phía gian phòng Ma Quân vẫn rất yên tĩnh, không có tí âm thanh nào.Mặc cho Sở Mặc ở ngoài gào thét, bên trong vẫn không có động tĩnh.Sở Mặc nổi giận, đùng đùng tiến đến, định tự đẩy cửa vào.Nhưng vừa mới tới trước cửa, hắn đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở lại.Sở Mặc trợn tròn mắt, cảm giác xung quanh có một lớp bảo hộ. Vậy lúc nãy hắn hô nửa ngày, có khi Ma Quân ở trong chẳng nghe được một chữ.Hoặc chán không buồn nghe.Sở Mặc ngây người một lúc lâu, lại lẩm bẩm:- Hừ, không nói thì thôi, mình từ từ nghĩ vậy. Không tin không nghĩ ra.Sau đó, hắn vừa nấu cơm, vừa cố nhớ lại đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc.Có thể lọt vào mắt ma Quân, thiên tư của Sở Mặc đương nhiên không phải vừa, linh tính của hắn cũng rất tốt.Nhanh chóng xử lý đống thịt, rửa thật sạch. Sở Mặc bắt đầu nấu ăn.Không thể không bội phục Ma Quân, chỉ một đêm mà đã dựng được một căn nhà gỗ với đầy đủ mọi thứ cần thiết.Trong phòng bếp cần gia vị nào có loại đó.Sở Mặc tò mò, sư phụ hắn lấy đồ từ đâu không biết, hay từ nhẫn trữ vật trong truyền thuyết.- Trên đời này có thứ đồ thần kỳ như vậy sao?Sở Mặc rất muốn hỏi sự phụ, nhưng xem chừng có hỏi cũng chưa chắc Ma Quân đã trả lời.Chỉ sau một lúc, toàn căn nhà đã thơm mùi thức ăn.Cơm cũng chín, cửa phòng, Ma Quân mặt không biểu tình xuất hiện.- Thực đúng giờ.Sở Mặc cảm thán.Tuy nhiên, lời tiếp theo Ma Quân nói… lại khiến cho tâm tình hớn hở của hắn mất sạch.- Đã thuộc khẩu quyết chưa?- Ta…Sở Mặc nhìn Ma Quân mặt lạnh, trong lòng phỉ nhổ: Đúng là không có tính người.- Ta chỉ mới thuộc được hơn một nửa…Sau đó Sở Mặc đọc lại.Trí nhớ của hắn vẫn khá tốt. Mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng đọc lại được hơn nửa đoạn khẩu quyết.Cho dù ở các thư viện tốt nhất dưới thế tục, khả năng như thế cũng phải được cho là thiên tài.Vì từ đầu tới cuối, Ma Quân chỉ đọc có một lần, vừa trúc trắc, vừa không rõ nghĩa.Sở Mặc cũng không hiểu hết.Như thế mà hắn còn đọc thuộc được hơn nửa. Cho dù giáo sư khó tính nhất cũng phải khen ngợi vài lời.Sở Mặc cũng có chút tự đắc.Tuy nhiên…Với Ma QuânVĩnh viễn không có chuyện khen.Rầm!Sở Mặc thấy mông mình vừa đau vừa rát. Ngay sau đó, cả người bay lên.Bay vút qua cửa sổ.Tiếp đất ngay cạnh bờ suối, cách nhà gỗ chừng hơn trăm thước.Mông bị đánh cho nở hoa.May hắn ngã vào đất ven bờ suối tơi xốp, chứ đập vào tảng đá không chừng đã bị ngã chết.Ngay sau đó, hai thùng gỗ rỗng lớn bay tới, đập trúng hắn.Bên tai Sở Mặc nghe thấy tiếng Ma Quân:- Đúng là ngu như heo, vậy mà còn đắc ý. Hôm nay chỉ giáo huấn nhẹ thế này. Ta nói lại, nếu ngươi không thể nhớ toàn bộ đoạn khẩu quyết này, trừng phạt thực sự ở phía sau chờ ngươi.- Ngươi thật quá đáng.Sở Mặc xoa mông, đứng lên tức giận nói:- Như thế này gọi là tra tấn đó. Có sư phụ nào như ngươi không chứ?Ma Quân không thèm để ý đến hắn, đọc lại đoạn khẩu quyết kia một lần.Sở Mặc còn muốn oán giận vài câu, nhưng nghe thấy Ma Quân đọc khẩu quyết, đành ngậm miệng.Thủ đoạn của Ma Quân hắn đã lĩnh giáo qua. Tên này bản chất là lãnh huyết vô tình.Lúc trước có thể thà chết không khuất phục, nhưng hiện tại… đã bị Ma Quân nắm trong tay rồi.Ma Quân rất nhanh đọc hết khẩu quyết.- Trước bữa tối, nếu ngươi không nhớ được hết, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận. Cơm chiều cũng đừng mong được ăn.- Nhớ lấy mà làm.- Giờ đi xách hai thùng nước đi.Sở Mặc nghe xong suýt thì bất tỉnh.Mấy những ngày sắp tới của mình quả thật là rất khó sống, đúng là tối tăm không nhìn thấy ánh sáng.Xách hai thùng nước lớn vào nhà, Sở Mặc xuống bếp, vừa nhìn đã tức đến lệch mũi.Toàn bộ cơm thịt hắn làm chẳng còn sót lại tí nào, ngay cả nước canh cũng chẳng có.Tính bướng bỉnh của hắn lại nổi lên. Sở Mặc tự nhủ: không cho ta ăn đúng không, ta còn không thèm nhé.Hắn ngồi xuống, bắt đầu nhẩm lại đoạn khẩu quyết kia.Mặt trời rất nhanh ngả bóng, đã đến lúc nấu cơm tối.Ma Quân đi ra, gương mặt nghiêm túc nói với Sở Mặc:- Đọc ta nghe.Sở Mặc không nhìn hắn, bắt đầu đọc.Không thể không nói, bị Ma Quân kích thích, trí nhớ của Sở Mặc vô hình chung tăng lên.Ngay cả chính hắn cũng tự nhận thấy.Khoảng ba trăm chữ, chỉ sai có ba chữ.Kết quả này đã rất tốt.Bất quá…- Biết mình ngu rồi chứ.Ma Quân hừ lạnh một tiếng, túm Sở Mặc, đánh cho một trận tơi bời.Sở Mặc bị đánh xong, trừ mặt ra, cả người trông như bị xé rách.- Lát nữa đứng lên nấu cơm cho ta.Ma Quân ném lại mấy lời, rồi lại quay về phòng mình.Sở Mặc quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy. Một cử động nhỏ cũng khiến hắn đau nhe răng nhếch miệng.- Trên đới này có sư phụ nào khắc nghiệt thế chứ… Ai ui!!! Sư phụ này… Híttttt… đau chết ta mất.Cả thể xác và tâm hồn đều thấy đau, nhưng thực tế lại không có vết thương nào trí mạng.Nhìn mặt ngoài trông rất khó coi.Nhưng thật thần kỳ, sau một lát, đau đớn dường như biến mất.Tuy vậy, Sở Mặc cũng không nguyện nếm trải cảm giác này lần nào nữa.Thật đáng sợ!Đêm đó, Sở Mặc vẫn phải nhịn đói. Sau khi mang cơm đến cho Ma Quân, lại bị Ma Quân đuổi về phòng.Còn ném cho hắn một bộ điển tịch thật dày, thêm một cái bánh mì khô lớn chẳng biết kiếm từ chỗ nào.- Đây là một bộ từ điển.- Ngươi tự xem đi.- Về sau đứng có lấy cớ là không biết hết chữ.UỳnhCửa phòng đóng sập lại. Đăng bởi: longnhi

Chương 18: Vô pháp vô thiên (2)​