Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương…

Chương 20: Truyền đạo thụ nghiệp (2)​

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi- Mấy ngàn dặm quanh đây?Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.- Nói như vậy… Sư phụ… không có máu của nguyên thú để áp chế chất kịch độc nữa sao?Sở Mặc lo lắng hỏi.Ma Quân thản nhiên gật đầu.- Thứ gọi là áp chế, cũng chỉ là cách nhất thời, còn hoàn toàn không giải được chất kịch độc này. Mà thôi, dù sao thì ngươi cũng sắp xuất sư rồi.- Xuất… xuất sư?Sở Mặc giật mình hoảng sợ- Sư phụ, đồ đệ đã học được gì đâu? Đồ đệ vẫn cái gì cũng không biết mà.Ma Quân đảo mắt nhìn Sở Mặc:- Ngươi lại đâySở Mặc cảnh giác hỏi:- Sư phụ không phải lại muốn đánh đồ đệ đấy chứ?Ma Quân nghiêm nét mặt nói:- Còn nhiều lời nữa ta sẽ đánh ngươi thật đấy.Sở Mặc chần chừ, chậm rãi bước tới trước mặt Ma QuânVừa định cất lời, đột nhiêu hắn thấy Ma Quân đưa một ngón tay ra, trực tiếp điểm vào trước ngực hắnHự!Một nguồn nội lực cuồn cuộn, trực tiếp xông thẳng vào trong não Sở MặcSở Mặc bất tỉnh tại chỗ.……….Sở Mặc có một giấc mộng dài, trong mơ, hắn thấy bản thân học được vô số những võ công tuyệt đỉnh, sau đó tung hoành thiên hạLưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, nơi nơi hành hiệp trượng nghĩaHắn đánh cho tất thảy những tên tiểu nhân vô sỉ ở Trường Sinh Thiên đều sợ hãi tới mức tè ra quầnĐương lúc đắc ý, chợt trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Ma Quân hiện ra trước mắt hắn- Sư phụ…Sở Mặc trìu mến gọi một tiếng, rồi vội tiến tới nghênh đónNhưng thân thể của Ma Quân lại đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy ngay trước mắt Sở MặcAaaaa!- KhôngSở Mặc đau đớn như phát cuồng, hét lên một tiếng long trời lở đất, toàn thân giống như điên dại.Lúc này, hắn mới tỉnh mộng.Sở Mặc mắt ngấn lệ, trông sang Ma Quân, khuôn mặt mệt mỏi nhìn hắn với đôi mắt kỳ lạ- Sư phụ- Người vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá!- Sư phụ, người hãy nói cho đồ nhi biết, kịch độc trong người sư phụ cần thuốc gì để hóa giải, dù là lên trời hay xuống địa ngục, đồ nhi cũng tìm về cho người!- Cho dù thuốc đó mọc trong Dược Viên của Trường Sinh Thiên, đồ nhi có phải lật tung lên cũng tìm mang về cho ngườiSở Mặc lệ rơi đầy mặt nói một tràng dài.- Ấu trĩMa Quân trừng mặt nhìn Sở Mặc, sau đó quay người trở về phòng.Không biết có phải là ảo giác của Sở Mặc hay không, nhưng sư phụ dường như vô cùng suy nhược, cho nên đến bước đi, cũng có chút lao đao không vữngTrước đây, điều này quả thực không thể nào xảy ra được.Sở Mặc ngồi dậy, lau nước mắt, tĩnh lặng một hồi lâu tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.Hắn thầm hứa trong lòng: Sư phụ, có thể người cảm thấy đồ nhi không có đủ năng lực, đúng vậy, hiện tại võ công đồ nhi còn hơi yếuNhưng dù phải trả bất kỳ giá nào, chỉ cần tìm được thuốc cứu người, đồ nhi nhất định bằng giá nào cũng phải giành được thuốc giảiCho dù là… phải địch lại cả thế giới!Lúc này, Sở Mặc chợt cảm thấy vô số thứ hiện lên trong đầuNhững thứ này, dường như tự nhiên hiện ra trong đầu hắn, nhưng lại không phải đột ngột xuất hiện.Chỉ cần trong đầu hắn có một ý niệm thì có rất nhiều thứ sẽ hiện raVô cùng rõ ràng!Vô cùng sâu sắc!Tuy nhiên việc khiến Sở Mặc kinh ngạc chính là quá một nửa những thứ vừa hiện ra trong đầu hắn lại là các loại khẩu quyết mà hắn sớm đã có thể đọc thuộc làu làuSở Mặc lẩm bẩm:- Đây… đây… đây là gì vậy?Ma Quân bước ra từ phòng tự lúc nào, nói:- Đây là tất cả những gì mà ta đã học được, là võ học truyền lại của sư môn taÔng nhìn Sở Mặc, bình thản nói:- Kỳ thực, ngay từ đầu ta đã có thể thông qua cách này để khiến cho con ghi nhớ lại tất cả-…..Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma QuânMặc dù lúc này sư phụ trông thật suy nhược, khiến hắn vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời này vẫn khiến cho hắn cảm thấy thực sự khó chịu- Vậy là… những trận đòn đó… con bị đánh oan rồi, hóa ra không cần phải ăn đòn, phải không sư phụ?Ma Quân thản nhiên gật gật đầu:- Đúng- Đồ nhi…Sở Mặc bực tức, chỉ nghĩ đến những trận đòn đó thôi, đến lúc này hắn vẫn còn thấy rùng mìnhKết quả, sư phụ lại nói hắn biết rằng những trận đòn đó thực ra là không cần thiết phải chịu.Ma Quân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, nói:- Như vậy con sẽ ghi nhớ sâu hơn, càng chắn chắn hơn.- Mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi!Sở Mặc đang định cất lời thì thoáng thấy sư phụ lảo đảo, tay vịn khung cửa mới không quỵ xuống- Sư phụSở Mặc xông lên đỡ, thét lên một tiếng kinh hãi.Ma Quân trừng mắt, một luồng khí mạnh kinh hồn phát ra từ cơ thể, ông quát lên:- Đứng yên- Ta không cần ngươi thương hại- Ngươi chỉ là kẻ ta tìm để truyền lại y bát mà thôi- Đừng ra vẻ đồng cảm với ta- Trong phòng ta… có một quyển công pháp, tên “Thiên Ý Ngã Ý”, ngươi học quyển công pháp đó thì sẽ hiểu được những khẩu quyết trong đầu ngươi là dùng để làm gì!Ma Quân hổn hển nói, mỗi câu mỗi chữ đều phải thở dốcNhưng luồng khí trong cơ thể ông ta lại vô cùng mạnh mẽ- Ta… không còn gì tiếc nuối nữa, ngươi hãy chôn ta ở đây…- Bụi về với bụi, đất về với đất … thôi … thôiMa Quân vừa nói, luồng khí trên người bùng phát lên, rồi tan đi trong nháy mắt, khẽ rùng mình vài cáiTay vịn trên khung cửa bất chợt buông thõng, một tiếng ầm, ông đổ nhào trên đất- Sư phụSở Mặc than những tiếng bi ai, giờ phút này hắn chẳng cần gì nữa cả… Thậm chí hắn chỉ mong sư phụ có thể đứng lên đánh cho hắn một trận ra tròHắn vội lao đếnSở Mặc kiểm tra hơi thở của sư phụ, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hắn chợt thấy thở phào nhẹ nhõmNhưng phải làm gì tiếp theo đây, hắn hoàn toàn không nghĩ ra ý gì- Sư phụ bảo chỉ có máu của Nguyên thú mới tạm thời áp chế được chất kịch độc trong người Đăng bởi: longnhi

Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:

- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?

Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:

- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi

- Mấy ngàn dặm quanh đây?

Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?

- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?

Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc

- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.

- Nói như vậy… Sư phụ… không có máu của nguyên thú để áp chế chất kịch độc nữa sao?

Sở Mặc lo lắng hỏi.

Ma Quân thản nhiên gật đầu.

- Thứ gọi là áp chế, cũng chỉ là cách nhất thời, còn hoàn toàn không giải được chất kịch độc này. Mà thôi, dù sao thì ngươi cũng sắp xuất sư rồi.

- Xuất… xuất sư?

Sở Mặc giật mình hoảng sợ

- Sư phụ, đồ đệ đã học được gì đâu? Đồ đệ vẫn cái gì cũng không biết mà.

Ma Quân đảo mắt nhìn Sở Mặc:

- Ngươi lại đây

Sở Mặc cảnh giác hỏi:

- Sư phụ không phải lại muốn đánh đồ đệ đấy chứ?

Ma Quân nghiêm nét mặt nói:

- Còn nhiều lời nữa ta sẽ đánh ngươi thật đấy.

Sở Mặc chần chừ, chậm rãi bước tới trước mặt Ma Quân

Vừa định cất lời, đột nhiêu hắn thấy Ma Quân đưa một ngón tay ra, trực tiếp điểm vào trước ngực hắn

Hự!

Một nguồn nội lực cuồn cuộn, trực tiếp xông thẳng vào trong não Sở Mặc

Sở Mặc bất tỉnh tại chỗ.

……….

Sở Mặc có một giấc mộng dài, trong mơ, hắn thấy bản thân học được vô số những võ công tuyệt đỉnh, sau đó tung hoành thiên hạ

Lưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, nơi nơi hành hiệp trượng nghĩa

Hắn đánh cho tất thảy những tên tiểu nhân vô sỉ ở Trường Sinh Thiên đều sợ hãi tới mức tè ra quần

Đương lúc đắc ý, chợt trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Ma Quân hiện ra trước mắt hắn

- Sư phụ…

Sở Mặc trìu mến gọi một tiếng, rồi vội tiến tới nghênh đón

Nhưng thân thể của Ma Quân lại đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy ngay trước mắt Sở Mặc

Aaaaa!

- Không

Sở Mặc đau đớn như phát cuồng, hét lên một tiếng long trời lở đất, toàn thân giống như điên dại.

Lúc này, hắn mới tỉnh mộng.

Sở Mặc mắt ngấn lệ, trông sang Ma Quân, khuôn mặt mệt mỏi nhìn hắn với đôi mắt kỳ lạ

- Sư phụ

- Người vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá!

- Sư phụ, người hãy nói cho đồ nhi biết, kịch độc trong người sư phụ cần thuốc gì để hóa giải, dù là lên trời hay xuống địa ngục, đồ nhi cũng tìm về cho người!

- Cho dù thuốc đó mọc trong Dược Viên của Trường Sinh Thiên, đồ nhi có phải lật tung lên cũng tìm mang về cho người

Sở Mặc lệ rơi đầy mặt nói một tràng dài.

- Ấu trĩ

Ma Quân trừng mặt nhìn Sở Mặc, sau đó quay người trở về phòng.

Không biết có phải là ảo giác của Sở Mặc hay không, nhưng sư phụ dường như vô cùng suy nhược, cho nên đến bước đi, cũng có chút lao đao không vững

Trước đây, điều này quả thực không thể nào xảy ra được.

Sở Mặc ngồi dậy, lau nước mắt, tĩnh lặng một hồi lâu tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.

Hắn thầm hứa trong lòng: Sư phụ, có thể người cảm thấy đồ nhi không có đủ năng lực, đúng vậy, hiện tại võ công đồ nhi còn hơi yếu

Nhưng dù phải trả bất kỳ giá nào, chỉ cần tìm được thuốc cứu người, đồ nhi nhất định bằng giá nào cũng phải giành được thuốc giải

Cho dù là… phải địch lại cả thế giới!

Lúc này, Sở Mặc chợt cảm thấy vô số thứ hiện lên trong đầu

Những thứ này, dường như tự nhiên hiện ra trong đầu hắn, nhưng lại không phải đột ngột xuất hiện.

Chỉ cần trong đầu hắn có một ý niệm thì có rất nhiều thứ sẽ hiện ra

Vô cùng rõ ràng!

Vô cùng sâu sắc!

Tuy nhiên việc khiến Sở Mặc kinh ngạc chính là quá một nửa những thứ vừa hiện ra trong đầu hắn lại là các loại khẩu quyết mà hắn sớm đã có thể đọc thuộc làu làu

Sở Mặc lẩm bẩm:

- Đây… đây… đây là gì vậy?

Ma Quân bước ra từ phòng tự lúc nào, nói:

- Đây là tất cả những gì mà ta đã học được, là võ học truyền lại của sư môn ta

Ông nhìn Sở Mặc, bình thản nói:

- Kỳ thực, ngay từ đầu ta đã có thể thông qua cách này để khiến cho con ghi nhớ lại tất cả

-…..

Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma Quân

Mặc dù lúc này sư phụ trông thật suy nhược, khiến hắn vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời này vẫn khiến cho hắn cảm thấy thực sự khó chịu

- Vậy là… những trận đòn đó… con bị đánh oan rồi, hóa ra không cần phải ăn đòn, phải không sư phụ?

Ma Quân thản nhiên gật gật đầu:

- Đúng

- Đồ nhi…

Sở Mặc bực tức, chỉ nghĩ đến những trận đòn đó thôi, đến lúc này hắn vẫn còn thấy rùng mình

Kết quả, sư phụ lại nói hắn biết rằng những trận đòn đó thực ra là không cần thiết phải chịu.

Ma Quân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, nói:

- Như vậy con sẽ ghi nhớ sâu hơn, càng chắn chắn hơn.

- Mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi!

Sở Mặc đang định cất lời thì thoáng thấy sư phụ lảo đảo, tay vịn khung cửa mới không quỵ xuống

- Sư phụ

Sở Mặc xông lên đỡ, thét lên một tiếng kinh hãi.

Ma Quân trừng mắt, một luồng khí mạnh kinh hồn phát ra từ cơ thể, ông quát lên:

- Đứng yên

- Ta không cần ngươi thương hại

- Ngươi chỉ là kẻ ta tìm để truyền lại y bát mà thôi

- Đừng ra vẻ đồng cảm với ta

- Trong phòng ta… có một quyển công pháp, tên “Thiên Ý Ngã Ý”, ngươi học quyển công pháp đó thì sẽ hiểu được những khẩu quyết trong đầu ngươi là dùng để làm gì!

Ma Quân hổn hển nói, mỗi câu mỗi chữ đều phải thở dốc

Nhưng luồng khí trong cơ thể ông ta lại vô cùng mạnh mẽ

- Ta… không còn gì tiếc nuối nữa, ngươi hãy chôn ta ở đây…

- Bụi về với bụi, đất về với đất … thôi … thôi

Ma Quân vừa nói, luồng khí trên người bùng phát lên, rồi tan đi trong nháy mắt, khẽ rùng mình vài cái

Tay vịn trên khung cửa bất chợt buông thõng, một tiếng ầm, ông đổ nhào trên đất

- Sư phụ

Sở Mặc than những tiếng bi ai, giờ phút này hắn chẳng cần gì nữa cả… Thậm chí hắn chỉ mong sư phụ có thể đứng lên đánh cho hắn một trận ra trò

Hắn vội lao đến

Sở Mặc kiểm tra hơi thở của sư phụ, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hắn chợt thấy thở phào nhẹ nhõm

Nhưng phải làm gì tiếp theo đây, hắn hoàn toàn không nghĩ ra ý gì

- Sư phụ bảo chỉ có máu của Nguyên thú mới tạm thời áp chế được chất kịch độc trong người Đăng bởi: longnhi

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi- Mấy ngàn dặm quanh đây?Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.- Nói như vậy… Sư phụ… không có máu của nguyên thú để áp chế chất kịch độc nữa sao?Sở Mặc lo lắng hỏi.Ma Quân thản nhiên gật đầu.- Thứ gọi là áp chế, cũng chỉ là cách nhất thời, còn hoàn toàn không giải được chất kịch độc này. Mà thôi, dù sao thì ngươi cũng sắp xuất sư rồi.- Xuất… xuất sư?Sở Mặc giật mình hoảng sợ- Sư phụ, đồ đệ đã học được gì đâu? Đồ đệ vẫn cái gì cũng không biết mà.Ma Quân đảo mắt nhìn Sở Mặc:- Ngươi lại đâySở Mặc cảnh giác hỏi:- Sư phụ không phải lại muốn đánh đồ đệ đấy chứ?Ma Quân nghiêm nét mặt nói:- Còn nhiều lời nữa ta sẽ đánh ngươi thật đấy.Sở Mặc chần chừ, chậm rãi bước tới trước mặt Ma QuânVừa định cất lời, đột nhiêu hắn thấy Ma Quân đưa một ngón tay ra, trực tiếp điểm vào trước ngực hắnHự!Một nguồn nội lực cuồn cuộn, trực tiếp xông thẳng vào trong não Sở MặcSở Mặc bất tỉnh tại chỗ.……….Sở Mặc có một giấc mộng dài, trong mơ, hắn thấy bản thân học được vô số những võ công tuyệt đỉnh, sau đó tung hoành thiên hạLưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, nơi nơi hành hiệp trượng nghĩaHắn đánh cho tất thảy những tên tiểu nhân vô sỉ ở Trường Sinh Thiên đều sợ hãi tới mức tè ra quầnĐương lúc đắc ý, chợt trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Ma Quân hiện ra trước mắt hắn- Sư phụ…Sở Mặc trìu mến gọi một tiếng, rồi vội tiến tới nghênh đónNhưng thân thể của Ma Quân lại đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy ngay trước mắt Sở MặcAaaaa!- KhôngSở Mặc đau đớn như phát cuồng, hét lên một tiếng long trời lở đất, toàn thân giống như điên dại.Lúc này, hắn mới tỉnh mộng.Sở Mặc mắt ngấn lệ, trông sang Ma Quân, khuôn mặt mệt mỏi nhìn hắn với đôi mắt kỳ lạ- Sư phụ- Người vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá!- Sư phụ, người hãy nói cho đồ nhi biết, kịch độc trong người sư phụ cần thuốc gì để hóa giải, dù là lên trời hay xuống địa ngục, đồ nhi cũng tìm về cho người!- Cho dù thuốc đó mọc trong Dược Viên của Trường Sinh Thiên, đồ nhi có phải lật tung lên cũng tìm mang về cho ngườiSở Mặc lệ rơi đầy mặt nói một tràng dài.- Ấu trĩMa Quân trừng mặt nhìn Sở Mặc, sau đó quay người trở về phòng.Không biết có phải là ảo giác của Sở Mặc hay không, nhưng sư phụ dường như vô cùng suy nhược, cho nên đến bước đi, cũng có chút lao đao không vữngTrước đây, điều này quả thực không thể nào xảy ra được.Sở Mặc ngồi dậy, lau nước mắt, tĩnh lặng một hồi lâu tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.Hắn thầm hứa trong lòng: Sư phụ, có thể người cảm thấy đồ nhi không có đủ năng lực, đúng vậy, hiện tại võ công đồ nhi còn hơi yếuNhưng dù phải trả bất kỳ giá nào, chỉ cần tìm được thuốc cứu người, đồ nhi nhất định bằng giá nào cũng phải giành được thuốc giảiCho dù là… phải địch lại cả thế giới!Lúc này, Sở Mặc chợt cảm thấy vô số thứ hiện lên trong đầuNhững thứ này, dường như tự nhiên hiện ra trong đầu hắn, nhưng lại không phải đột ngột xuất hiện.Chỉ cần trong đầu hắn có một ý niệm thì có rất nhiều thứ sẽ hiện raVô cùng rõ ràng!Vô cùng sâu sắc!Tuy nhiên việc khiến Sở Mặc kinh ngạc chính là quá một nửa những thứ vừa hiện ra trong đầu hắn lại là các loại khẩu quyết mà hắn sớm đã có thể đọc thuộc làu làuSở Mặc lẩm bẩm:- Đây… đây… đây là gì vậy?Ma Quân bước ra từ phòng tự lúc nào, nói:- Đây là tất cả những gì mà ta đã học được, là võ học truyền lại của sư môn taÔng nhìn Sở Mặc, bình thản nói:- Kỳ thực, ngay từ đầu ta đã có thể thông qua cách này để khiến cho con ghi nhớ lại tất cả-…..Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma QuânMặc dù lúc này sư phụ trông thật suy nhược, khiến hắn vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời này vẫn khiến cho hắn cảm thấy thực sự khó chịu- Vậy là… những trận đòn đó… con bị đánh oan rồi, hóa ra không cần phải ăn đòn, phải không sư phụ?Ma Quân thản nhiên gật gật đầu:- Đúng- Đồ nhi…Sở Mặc bực tức, chỉ nghĩ đến những trận đòn đó thôi, đến lúc này hắn vẫn còn thấy rùng mìnhKết quả, sư phụ lại nói hắn biết rằng những trận đòn đó thực ra là không cần thiết phải chịu.Ma Quân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, nói:- Như vậy con sẽ ghi nhớ sâu hơn, càng chắn chắn hơn.- Mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi!Sở Mặc đang định cất lời thì thoáng thấy sư phụ lảo đảo, tay vịn khung cửa mới không quỵ xuống- Sư phụSở Mặc xông lên đỡ, thét lên một tiếng kinh hãi.Ma Quân trừng mắt, một luồng khí mạnh kinh hồn phát ra từ cơ thể, ông quát lên:- Đứng yên- Ta không cần ngươi thương hại- Ngươi chỉ là kẻ ta tìm để truyền lại y bát mà thôi- Đừng ra vẻ đồng cảm với ta- Trong phòng ta… có một quyển công pháp, tên “Thiên Ý Ngã Ý”, ngươi học quyển công pháp đó thì sẽ hiểu được những khẩu quyết trong đầu ngươi là dùng để làm gì!Ma Quân hổn hển nói, mỗi câu mỗi chữ đều phải thở dốcNhưng luồng khí trong cơ thể ông ta lại vô cùng mạnh mẽ- Ta… không còn gì tiếc nuối nữa, ngươi hãy chôn ta ở đây…- Bụi về với bụi, đất về với đất … thôi … thôiMa Quân vừa nói, luồng khí trên người bùng phát lên, rồi tan đi trong nháy mắt, khẽ rùng mình vài cáiTay vịn trên khung cửa bất chợt buông thõng, một tiếng ầm, ông đổ nhào trên đất- Sư phụSở Mặc than những tiếng bi ai, giờ phút này hắn chẳng cần gì nữa cả… Thậm chí hắn chỉ mong sư phụ có thể đứng lên đánh cho hắn một trận ra tròHắn vội lao đếnSở Mặc kiểm tra hơi thở của sư phụ, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hắn chợt thấy thở phào nhẹ nhõmNhưng phải làm gì tiếp theo đây, hắn hoàn toàn không nghĩ ra ý gì- Sư phụ bảo chỉ có máu của Nguyên thú mới tạm thời áp chế được chất kịch độc trong người Đăng bởi: longnhi

Chương 20: Truyền đạo thụ nghiệp (2)​