Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương…
Chương 95: Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (1)
Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì.- Việc của ngươi… đã làm xong rồi à?- Vẫn chưa…Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói:- Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?- Nhưng… ta còn phải về nhà.Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui.- Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy.Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên.- Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé.- …Sở Mặc xụ mặt.- Vậy chuyện của ngươi làm thế nào.- Để sau đi.Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu:- Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình.Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này.Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà.Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn.Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng.Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình.- Thấy vui không?Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ.- Vui chứ.Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói:- Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao?Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.- Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không?Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại.- Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất?Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại.- Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống.Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất.Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì.
- Việc của ngươi… đã làm xong rồi à?- Vẫn chưa…
Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói:
- Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?
- Nhưng… ta còn phải về nhà.
Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui.
- Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy.
Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên.
- Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé.
- …Sở Mặc xụ mặt.
- Vậy chuyện của ngươi làm thế nào.
- Để sau đi.
Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.
Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình.
Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này.Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.
Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà.
Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng.Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.
Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình.
- Thấy vui không?
Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ.- Vui chứ.
Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói:
- Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?
- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao?
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
- Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không?
Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại.- Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất?
Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại.
- Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.
Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống.
Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất.
Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.
Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì.- Việc của ngươi… đã làm xong rồi à?- Vẫn chưa…Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói:- Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?- Nhưng… ta còn phải về nhà.Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui.- Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy.Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên.- Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé.- …Sở Mặc xụ mặt.- Vậy chuyện của ngươi làm thế nào.- Để sau đi.Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu:- Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình.Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này.Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà.Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn.Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng.Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình.- Thấy vui không?Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ.- Vui chứ.Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói:- Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao?Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.- Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không?Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại.- Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất?Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại.- Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống.Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất.Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.