Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương…

Chương 356: Cung chủ

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… - Từng trải của các ngươi… đều chẳng khác biệt là mấy? Sở Mặc nhìn những cô gái khác, nhẹ giọng hỏi. Lúc này, lòng của hắn giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm động một cái.Tiêu Nhất Nguyệt gật gật đầu:- Đúng vậy, Nhất Nương sư muội may mắn nhất. Nàng ta trong thời khắc nguy hiểm nhất, gặp được ngươi. Cho nên, nàng ta được xem là người có cuộc sống tốt nhất… cũng là xuất sắc nhất trong đám tỷ muội bọn ta.- Sao các người không hỏi ta, Diệu Nhất Nương đi đâu rồi? Sở Mặc nhìn những cô gái đó, cười hỏi:- Các người làm sao dám bảo đảm nàng không phải bị ta hại, truyền thừa bị ta đoạt?- Cung chủ, đừng đùa nữa. Phi Tiên đã truyền lời Tứ Tượng đại lục, Diệu Nhất Nương chính thức bái nhập Phi Tiên, trở thành chưởng môn Phi Tiên. Đệ tử bái môn của Thẩm Ngạo Băng! Phi Tiên cơ hồ xưa nay không chịu tiếp xúc qua lại với Tứ Tượng đại lục, vì nàng ta phá lệ. Tiêu Nhất Nguyệt nói.- Cái gì? Biểu tình trên mặt Sở Mặc rất phấn khích, hắn cũng không kinh ngạc về Phi Tiên truyền lời Tứ Tượng đại lục. Có loại đại phái cấp đỉnh đứng ở tuyệt đỉnh, có cái này… quả thật là bình thường.Hắn kinh ngạc là cô cái hống hách bá đạo lạnh như băng giống như đồng diện than… là là chưởng môn của Phi Tiên!Mà không phải trưởng lão gì?Giống như Thẩm Tinh Tuyết từng gọi cô gái đó là dì nhỏ? Cái này há chẳng phải là nói, tương lai của Thẩm Tinh Tuyết rất dọa người? Nếu quan hệ này… bị thế nhân biết, cả Tứ Tượng đại lục, có mấy môn phái có ý đánh Đại Hạ?Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng trước giờ không nhắc đến?Ý niệm này vừa hình thành trong đầu Sở Mặc, đáp án lập tức được bản thân hắn nghĩ ra.Nữ Nhân Thẩm Ngạo Băng đó, ngay cả ánh mắt của Thái tử cũng dám móc ra, ngay cả Hoàng thượng cũng dám uy hiếp muốn giết sạch.Chỉ cần Hoàng thượng còn chưa điên, nhất định không dám truyền tin này ra công chúng…Nhưng, y không dám, ta dám!Sở Mặc vẫn lo lắng, có một ngày sư phụ rời khỏi, Đại Hạ sẽ bị mình liên lụy. Chuyện ngàn cường giả ngàn dặm truy sát, cộng thêm quặng mỏ nguyên thạch khổng lồ bên dưới sơn mạch Thiên Đoạn… Hai chuyện này gộp lại, đã đủ làm những môn phái đó xuất thủ với Đại Hạ rồi!Trong con ngươi Sở Mặc lóe ra chút ý cười, thầm nói:- Thẩm Ngạo Băng… xin lỗi, cái tên Phi Tiên của các người, tiểu gia chuẩn bị mượn dùng một chút.- Cung chủ không biết chuyện này? Lúc Sở Mặc trong lòng quay cuồng, Tiêu Nhất Nguyệt có chút bất ngờ liếc nhìn Sở Mặc, liền chợt nói:- Trong khoảng thời gian này, có lẽ là cung chủ đang bận chuyện tranh chấp với Đại Tề, không có chú ý đến những cái này.Sở Mặc khẽ lắc đầu, cười khổ:- Kỳ thật… cho dù không bận những chuyện này, ta cũng chưa chắc sẽ nghe nói. Vì… cái thế giới giang hồ này ta xưa nay không có vào.Tiêu Nhất Nguyệt mục quang có chút ngây dại, nhìn Sở Mặc:- Nhưng trong giang hồ… uy danh của cung chủ, đã khá hiển hách.Triệu Tiểu Tiểu nói:- Phải đấy, khoảng thời gian này, rất nhiều người đã chú ý đến tồn tại của bọn ta. Nhưng xưa nay không có ai dám đến tìm bọn ta gây sự…Lúc này, Sở Mặc mới đột nhiên lưu ý đến đám nữ nhân đó vẫn đang quỳ một gối ở đó, liền vội nói:- Các ngươi… mau đứng dậy. Ta không thể làm cung chủ của các người, cũng không có tư cách này…- Nếu cung chủ không nhận lời, bọn ta không đứng dậy! Tiêu Nhất Nguyệt chăm chú nhìn Sở Mặc:- Trong lòng cung chủ… có thể đang suy nghĩ, đợi khi nào Nhất Nương sư muội trở về, bảo nàng ta làm cung chủ này, có được không?Sở Mặc gật đầu:- Các ngươi… không đồng ý?- Không, sao bọn ta lại không đồng ý? Tiêu Nhất Nguyệt thở dài:- Cung chủ Phiêu Diêu Cung bây giờ không còn như xưa… có uy lực và vinh dự rất lớn, mà là tràn đầy trách nhiệm và gánh nặng. Bọn ta không có năng lực đảm trách cung chủ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt người hơn bọn ta làm cung chủ này.- Vậy các người? Sở Mặc có chút không hiểu.Tiêu Nhất Nguyệt nói:- Phi Tiên phát ra một thông báo, không những nói cho tất cả môn phái Tứ Tượng đại lục biết, từ nay về sau ai cũng không được tìm Diệu Nhất Nương gây phiền phức. Kỳ thật cũng như nói cho bọn ta biết, Diệu Nhất Nương… sau này là người của Phi Tiên!- Cô thành nhất kiếm, Thiên ngoại phi tiên, vào sâu như biển. Quách Nhất Hiểu hạ giọng nói.- Có ý gì? Sở Mặc chau mày:- Chẳng lẽ nói, sau khi bái nhập bốn môn phái này, thì cả cuộc đời không thể làm chuyện mình muốn làm?- Cung chủ có thể lý giải như vậy. Diệu Nhất Nguyệt nói:- Ngay cả hôn nhân… cũng chỉ có thể xảy ra giữa bốn môn phái này…- Mẹ nó! Sở Mặc mắng.- Cung chủ đừng tức giận, đây là sức mạnh của Phi Tiên… Trong môn phái của bọn họ, cũng tồn tại đại năng đáng sợ, có nội tình người ngoài không thể tưởng tượng. Tiêu Nhất Nguyệt có chút lo lắng nhìn Sở Mặc. Nàng từng nghĩ, giữa Sở Mặc và Diệu Nhất Nương sợ là có cảm tình rất sâu. Phản ứng của Sở Mặc hôm nay, chứng thực suy đoán của nàng rồi.- Sư tôn của cung chủ, tuy nói là cường giả cái thế vô cùng cường đại, nhưng dù sau ông ấy… sắp rời khỏi rồi. Hơn nữa, suy cho cùng là một người. Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Sở Mặc, nói:- Nhất Nương sư muội… nếu không thể thoát khỏi Phi Tiên, chủ định không thể trở thành cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Cho nên… người… chính là cung chủ của bọn ta.Quách Nhất Hiểu nói:- Không chỉ bọn ta nghĩ như vậy, bây giờ hơn 300 đệ tử Phiêu Diêu Cung tụ tập ở Viêm Hoàng Thành đều nghĩ như vậy! Trong lòng bọn họ sớm đã… xem người là cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Bằng không… sao người của bọn ta có thể tụ tập ở chỗ của ngài. Trở thành một thành viên của Thí Thiên?Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:- Được, cung chủ này, ta tạm thời đảm nhận! Nhưng các người yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ mang Nhất Nương từ trong Phi Tiên ra ngoài. Nàng ta có muốn làm cung chủ này không, không quan trọng, muốn gả cho ai, đó là tự do của mình! Nhưng mọi lựa chọn… đều phải là nàng ta cam tâm tình nguyện! Nếu có ai… dám cưỡng ép nàng ấy, ta không ngại giết người đó.Sở Mặc nói xong, đỡ từng người dậy.Chỉ là trên người hắn trong giây khắc vừa nãy phát ra sát khí mãnh liệt lại làm trong lòng những đệ tử Phiêu Diêu Cung lang thang vất vưởng nhiều năm vui vẻ cảm động. Cảm thấy từ nay về sau sẽ có cường lực dựa vào, lại có chút âm thầm lo lắng.Đây chính là Phi Tiên!Cho dù Trường Sinh Thiên đại phái tuyệt đỉnh trên Đại lục Thanh Long, chỉ dựa vào cái tên… thì có thể làm bọn họ choáng váng đầu óc.Càng đừng nói là Phi Tiên sự tồn tại tối cao trên Tứ Tượng đại lục.

- Từng trải của các ngươi… đều chẳng khác biệt là mấy? Sở Mặc nhìn những cô gái khác, nhẹ giọng hỏi. Lúc này, lòng của hắn giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm động một cái.

Tiêu Nhất Nguyệt gật gật đầu:

- Đúng vậy, Nhất Nương sư muội may mắn nhất. Nàng ta trong thời khắc nguy hiểm nhất, gặp được ngươi. Cho nên, nàng ta được xem là người có cuộc sống tốt nhất… cũng là xuất sắc nhất trong đám tỷ muội bọn ta.

- Sao các người không hỏi ta, Diệu Nhất Nương đi đâu rồi? Sở Mặc nhìn những cô gái đó, cười hỏi:

- Các người làm sao dám bảo đảm nàng không phải bị ta hại, truyền thừa bị ta đoạt?

- Cung chủ, đừng đùa nữa. Phi Tiên đã truyền lời Tứ Tượng đại lục, Diệu Nhất Nương chính thức bái nhập Phi Tiên, trở thành chưởng môn Phi Tiên. Đệ tử bái môn của Thẩm Ngạo Băng! Phi Tiên cơ hồ xưa nay không chịu tiếp xúc qua lại với Tứ Tượng đại lục, vì nàng ta phá lệ. Tiêu Nhất Nguyệt nói.

- Cái gì? Biểu tình trên mặt Sở Mặc rất phấn khích, hắn cũng không kinh ngạc về Phi Tiên truyền lời Tứ Tượng đại lục. Có loại đại phái cấp đỉnh đứng ở tuyệt đỉnh, có cái này… quả thật là bình thường.

Hắn kinh ngạc là cô cái hống hách bá đạo lạnh như băng giống như đồng diện than… là là chưởng môn của Phi Tiên!

Mà không phải trưởng lão gì?

Giống như Thẩm Tinh Tuyết từng gọi cô gái đó là dì nhỏ? Cái này há chẳng phải là nói, tương lai của Thẩm Tinh Tuyết rất dọa người? Nếu quan hệ này… bị thế nhân biết, cả Tứ Tượng đại lục, có mấy môn phái có ý đánh Đại Hạ?

Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng trước giờ không nhắc đến?

Ý niệm này vừa hình thành trong đầu Sở Mặc, đáp án lập tức được bản thân hắn nghĩ ra.

Nữ Nhân Thẩm Ngạo Băng đó, ngay cả ánh mắt của Thái tử cũng dám móc ra, ngay cả Hoàng thượng cũng dám uy hiếp muốn giết sạch.

Chỉ cần Hoàng thượng còn chưa điên, nhất định không dám truyền tin này ra công chúng…

Nhưng, y không dám, ta dám!

Sở Mặc vẫn lo lắng, có một ngày sư phụ rời khỏi, Đại Hạ sẽ bị mình liên lụy. Chuyện ngàn cường giả ngàn dặm truy sát, cộng thêm quặng mỏ nguyên thạch khổng lồ bên dưới sơn mạch Thiên Đoạn… Hai chuyện này gộp lại, đã đủ làm những môn phái đó xuất thủ với Đại Hạ rồi!

Trong con ngươi Sở Mặc lóe ra chút ý cười, thầm nói:

- Thẩm Ngạo Băng… xin lỗi, cái tên Phi Tiên của các người, tiểu gia chuẩn bị mượn dùng một chút.

- Cung chủ không biết chuyện này? Lúc Sở Mặc trong lòng quay cuồng, Tiêu Nhất Nguyệt có chút bất ngờ liếc nhìn Sở Mặc, liền chợt nói:

- Trong khoảng thời gian này, có lẽ là cung chủ đang bận chuyện tranh chấp với Đại Tề, không có chú ý đến những cái này.

Sở Mặc khẽ lắc đầu, cười khổ:

- Kỳ thật… cho dù không bận những chuyện này, ta cũng chưa chắc sẽ nghe nói. Vì… cái thế giới giang hồ này ta xưa nay không có vào.

Tiêu Nhất Nguyệt mục quang có chút ngây dại, nhìn Sở Mặc:

- Nhưng trong giang hồ… uy danh của cung chủ, đã khá hiển hách.

Triệu Tiểu Tiểu nói:

- Phải đấy, khoảng thời gian này, rất nhiều người đã chú ý đến tồn tại của bọn ta. Nhưng xưa nay không có ai dám đến tìm bọn ta gây sự…

Lúc này, Sở Mặc mới đột nhiên lưu ý đến đám nữ nhân đó vẫn đang quỳ một gối ở đó, liền vội nói:

- Các ngươi… mau đứng dậy. Ta không thể làm cung chủ của các người, cũng không có tư cách này…

- Nếu cung chủ không nhận lời, bọn ta không đứng dậy! Tiêu Nhất Nguyệt chăm chú nhìn Sở Mặc:

- Trong lòng cung chủ… có thể đang suy nghĩ, đợi khi nào Nhất Nương sư muội trở về, bảo nàng ta làm cung chủ này, có được không?

Sở Mặc gật đầu:

- Các ngươi… không đồng ý?

- Không, sao bọn ta lại không đồng ý? Tiêu Nhất Nguyệt thở dài:

- Cung chủ Phiêu Diêu Cung bây giờ không còn như xưa… có uy lực và vinh dự rất lớn, mà là tràn đầy trách nhiệm và gánh nặng. Bọn ta không có năng lực đảm trách cung chủ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt người hơn bọn ta làm cung chủ này.

- Vậy các người? Sở Mặc có chút không hiểu.

Tiêu Nhất Nguyệt nói:

- Phi Tiên phát ra một thông báo, không những nói cho tất cả môn phái Tứ Tượng đại lục biết, từ nay về sau ai cũng không được tìm Diệu Nhất Nương gây phiền phức. Kỳ thật cũng như nói cho bọn ta biết, Diệu Nhất Nương… sau này là người của Phi Tiên!

- Cô thành nhất kiếm, Thiên ngoại phi tiên, vào sâu như biển. Quách Nhất Hiểu hạ giọng nói.

- Có ý gì? Sở Mặc chau mày:

- Chẳng lẽ nói, sau khi bái nhập bốn môn phái này, thì cả cuộc đời không thể làm chuyện mình muốn làm?

- Cung chủ có thể lý giải như vậy. Diệu Nhất Nguyệt nói:

- Ngay cả hôn nhân… cũng chỉ có thể xảy ra giữa bốn môn phái này…

- Mẹ nó! Sở Mặc mắng.

- Cung chủ đừng tức giận, đây là sức mạnh của Phi Tiên… Trong môn phái của bọn họ, cũng tồn tại đại năng đáng sợ, có nội tình người ngoài không thể tưởng tượng. Tiêu Nhất Nguyệt có chút lo lắng nhìn Sở Mặc. Nàng từng nghĩ, giữa Sở Mặc và Diệu Nhất Nương sợ là có cảm tình rất sâu. Phản ứng của Sở Mặc hôm nay, chứng thực suy đoán của nàng rồi.

- Sư tôn của cung chủ, tuy nói là cường giả cái thế vô cùng cường đại, nhưng dù sau ông ấy… sắp rời khỏi rồi. Hơn nữa, suy cho cùng là một người. Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Sở Mặc, nói:

- Nhất Nương sư muội… nếu không thể thoát khỏi Phi Tiên, chủ định không thể trở thành cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Cho nên… người… chính là cung chủ của bọn ta.

Quách Nhất Hiểu nói:

- Không chỉ bọn ta nghĩ như vậy, bây giờ hơn 300 đệ tử Phiêu Diêu Cung tụ tập ở Viêm Hoàng Thành đều nghĩ như vậy! Trong lòng bọn họ sớm đã… xem người là cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Bằng không… sao người của bọn ta có thể tụ tập ở chỗ của ngài. Trở thành một thành viên của Thí Thiên?

Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:

- Được, cung chủ này, ta tạm thời đảm nhận! Nhưng các người yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ mang Nhất Nương từ trong Phi Tiên ra ngoài. Nàng ta có muốn làm cung chủ này không, không quan trọng, muốn gả cho ai, đó là tự do của mình! Nhưng mọi lựa chọn… đều phải là nàng ta cam tâm tình nguyện! Nếu có ai… dám cưỡng ép nàng ấy, ta không ngại giết người đó.

Sở Mặc nói xong, đỡ từng người dậy.

Chỉ là trên người hắn trong giây khắc vừa nãy phát ra sát khí mãnh liệt lại làm trong lòng những đệ tử Phiêu Diêu Cung lang thang vất vưởng nhiều năm vui vẻ cảm động. Cảm thấy từ nay về sau sẽ có cường lực dựa vào, lại có chút âm thầm lo lắng.

Đây chính là Phi Tiên!

Cho dù Trường Sinh Thiên đại phái tuyệt đỉnh trên Đại lục Thanh Long, chỉ dựa vào cái tên… thì có thể làm bọn họ choáng váng đầu óc.

Càng đừng nói là Phi Tiên sự tồn tại tối cao trên Tứ Tượng đại lục.

Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… - Từng trải của các ngươi… đều chẳng khác biệt là mấy? Sở Mặc nhìn những cô gái khác, nhẹ giọng hỏi. Lúc này, lòng của hắn giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm động một cái.Tiêu Nhất Nguyệt gật gật đầu:- Đúng vậy, Nhất Nương sư muội may mắn nhất. Nàng ta trong thời khắc nguy hiểm nhất, gặp được ngươi. Cho nên, nàng ta được xem là người có cuộc sống tốt nhất… cũng là xuất sắc nhất trong đám tỷ muội bọn ta.- Sao các người không hỏi ta, Diệu Nhất Nương đi đâu rồi? Sở Mặc nhìn những cô gái đó, cười hỏi:- Các người làm sao dám bảo đảm nàng không phải bị ta hại, truyền thừa bị ta đoạt?- Cung chủ, đừng đùa nữa. Phi Tiên đã truyền lời Tứ Tượng đại lục, Diệu Nhất Nương chính thức bái nhập Phi Tiên, trở thành chưởng môn Phi Tiên. Đệ tử bái môn của Thẩm Ngạo Băng! Phi Tiên cơ hồ xưa nay không chịu tiếp xúc qua lại với Tứ Tượng đại lục, vì nàng ta phá lệ. Tiêu Nhất Nguyệt nói.- Cái gì? Biểu tình trên mặt Sở Mặc rất phấn khích, hắn cũng không kinh ngạc về Phi Tiên truyền lời Tứ Tượng đại lục. Có loại đại phái cấp đỉnh đứng ở tuyệt đỉnh, có cái này… quả thật là bình thường.Hắn kinh ngạc là cô cái hống hách bá đạo lạnh như băng giống như đồng diện than… là là chưởng môn của Phi Tiên!Mà không phải trưởng lão gì?Giống như Thẩm Tinh Tuyết từng gọi cô gái đó là dì nhỏ? Cái này há chẳng phải là nói, tương lai của Thẩm Tinh Tuyết rất dọa người? Nếu quan hệ này… bị thế nhân biết, cả Tứ Tượng đại lục, có mấy môn phái có ý đánh Đại Hạ?Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng trước giờ không nhắc đến?Ý niệm này vừa hình thành trong đầu Sở Mặc, đáp án lập tức được bản thân hắn nghĩ ra.Nữ Nhân Thẩm Ngạo Băng đó, ngay cả ánh mắt của Thái tử cũng dám móc ra, ngay cả Hoàng thượng cũng dám uy hiếp muốn giết sạch.Chỉ cần Hoàng thượng còn chưa điên, nhất định không dám truyền tin này ra công chúng…Nhưng, y không dám, ta dám!Sở Mặc vẫn lo lắng, có một ngày sư phụ rời khỏi, Đại Hạ sẽ bị mình liên lụy. Chuyện ngàn cường giả ngàn dặm truy sát, cộng thêm quặng mỏ nguyên thạch khổng lồ bên dưới sơn mạch Thiên Đoạn… Hai chuyện này gộp lại, đã đủ làm những môn phái đó xuất thủ với Đại Hạ rồi!Trong con ngươi Sở Mặc lóe ra chút ý cười, thầm nói:- Thẩm Ngạo Băng… xin lỗi, cái tên Phi Tiên của các người, tiểu gia chuẩn bị mượn dùng một chút.- Cung chủ không biết chuyện này? Lúc Sở Mặc trong lòng quay cuồng, Tiêu Nhất Nguyệt có chút bất ngờ liếc nhìn Sở Mặc, liền chợt nói:- Trong khoảng thời gian này, có lẽ là cung chủ đang bận chuyện tranh chấp với Đại Tề, không có chú ý đến những cái này.Sở Mặc khẽ lắc đầu, cười khổ:- Kỳ thật… cho dù không bận những chuyện này, ta cũng chưa chắc sẽ nghe nói. Vì… cái thế giới giang hồ này ta xưa nay không có vào.Tiêu Nhất Nguyệt mục quang có chút ngây dại, nhìn Sở Mặc:- Nhưng trong giang hồ… uy danh của cung chủ, đã khá hiển hách.Triệu Tiểu Tiểu nói:- Phải đấy, khoảng thời gian này, rất nhiều người đã chú ý đến tồn tại của bọn ta. Nhưng xưa nay không có ai dám đến tìm bọn ta gây sự…Lúc này, Sở Mặc mới đột nhiên lưu ý đến đám nữ nhân đó vẫn đang quỳ một gối ở đó, liền vội nói:- Các ngươi… mau đứng dậy. Ta không thể làm cung chủ của các người, cũng không có tư cách này…- Nếu cung chủ không nhận lời, bọn ta không đứng dậy! Tiêu Nhất Nguyệt chăm chú nhìn Sở Mặc:- Trong lòng cung chủ… có thể đang suy nghĩ, đợi khi nào Nhất Nương sư muội trở về, bảo nàng ta làm cung chủ này, có được không?Sở Mặc gật đầu:- Các ngươi… không đồng ý?- Không, sao bọn ta lại không đồng ý? Tiêu Nhất Nguyệt thở dài:- Cung chủ Phiêu Diêu Cung bây giờ không còn như xưa… có uy lực và vinh dự rất lớn, mà là tràn đầy trách nhiệm và gánh nặng. Bọn ta không có năng lực đảm trách cung chủ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt người hơn bọn ta làm cung chủ này.- Vậy các người? Sở Mặc có chút không hiểu.Tiêu Nhất Nguyệt nói:- Phi Tiên phát ra một thông báo, không những nói cho tất cả môn phái Tứ Tượng đại lục biết, từ nay về sau ai cũng không được tìm Diệu Nhất Nương gây phiền phức. Kỳ thật cũng như nói cho bọn ta biết, Diệu Nhất Nương… sau này là người của Phi Tiên!- Cô thành nhất kiếm, Thiên ngoại phi tiên, vào sâu như biển. Quách Nhất Hiểu hạ giọng nói.- Có ý gì? Sở Mặc chau mày:- Chẳng lẽ nói, sau khi bái nhập bốn môn phái này, thì cả cuộc đời không thể làm chuyện mình muốn làm?- Cung chủ có thể lý giải như vậy. Diệu Nhất Nguyệt nói:- Ngay cả hôn nhân… cũng chỉ có thể xảy ra giữa bốn môn phái này…- Mẹ nó! Sở Mặc mắng.- Cung chủ đừng tức giận, đây là sức mạnh của Phi Tiên… Trong môn phái của bọn họ, cũng tồn tại đại năng đáng sợ, có nội tình người ngoài không thể tưởng tượng. Tiêu Nhất Nguyệt có chút lo lắng nhìn Sở Mặc. Nàng từng nghĩ, giữa Sở Mặc và Diệu Nhất Nương sợ là có cảm tình rất sâu. Phản ứng của Sở Mặc hôm nay, chứng thực suy đoán của nàng rồi.- Sư tôn của cung chủ, tuy nói là cường giả cái thế vô cùng cường đại, nhưng dù sau ông ấy… sắp rời khỏi rồi. Hơn nữa, suy cho cùng là một người. Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Sở Mặc, nói:- Nhất Nương sư muội… nếu không thể thoát khỏi Phi Tiên, chủ định không thể trở thành cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Cho nên… người… chính là cung chủ của bọn ta.Quách Nhất Hiểu nói:- Không chỉ bọn ta nghĩ như vậy, bây giờ hơn 300 đệ tử Phiêu Diêu Cung tụ tập ở Viêm Hoàng Thành đều nghĩ như vậy! Trong lòng bọn họ sớm đã… xem người là cung chủ của Phiêu Diêu Cung. Bằng không… sao người của bọn ta có thể tụ tập ở chỗ của ngài. Trở thành một thành viên của Thí Thiên?Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:- Được, cung chủ này, ta tạm thời đảm nhận! Nhưng các người yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ mang Nhất Nương từ trong Phi Tiên ra ngoài. Nàng ta có muốn làm cung chủ này không, không quan trọng, muốn gả cho ai, đó là tự do của mình! Nhưng mọi lựa chọn… đều phải là nàng ta cam tâm tình nguyện! Nếu có ai… dám cưỡng ép nàng ấy, ta không ngại giết người đó.Sở Mặc nói xong, đỡ từng người dậy.Chỉ là trên người hắn trong giây khắc vừa nãy phát ra sát khí mãnh liệt lại làm trong lòng những đệ tử Phiêu Diêu Cung lang thang vất vưởng nhiều năm vui vẻ cảm động. Cảm thấy từ nay về sau sẽ có cường lực dựa vào, lại có chút âm thầm lo lắng.Đây chính là Phi Tiên!Cho dù Trường Sinh Thiên đại phái tuyệt đỉnh trên Đại lục Thanh Long, chỉ dựa vào cái tên… thì có thể làm bọn họ choáng váng đầu óc.Càng đừng nói là Phi Tiên sự tồn tại tối cao trên Tứ Tượng đại lục.

Chương 356: Cung chủ