Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…

Chương 342: Cuộc chiến chốn hậu cung

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Nếu như một xí nghiệp hoạt động mà không biết gia tộc Rothschild, cũng giốngnhư một binh sĩ không biết Napoléon, một nhà khoa học không biết Einstein, là một chuyệnrất đáng buồn cười!Đây là một gia tộc được trưởng thành trong hoàn cảnh sau cuộc đại cách mạngnước Pháp, đã trở thành huyền thoại trên thị trường tài chính thế giới, bọn họ trước giờkhông hề cao giọng xuất hiện, nhưng lại có ở khắp nơi!Doanh nghiệp của bọn họ trước giờ không có trong thị trường, đồng nghĩa với việckhông cần trình báo tài sản.Trên thực tế, bắt đầu từ những năm 80, có rất nhiều những sáng tác và điển tíchvề gia tộc Rothschild đều không rõ lí do mà biến mất.Những người có tâm đều dễ dàng suy đoán ra, những việc này có liên quan tới thếhệ sau của gia tộc Rothschild. Cho tới ngày nay, những tin tức về gia tộc này, bất luận làtốt hay xấu, đều không được xác nhận rõ ràng.Không ít người cho rằng trải qua chiến tranh thế giới thứ hai và chiến tranh lạnh,tài sản khổng lồ của gia tộc này sẽ bị hủy diệt, nhưng không, gia tộc này đã vùng dậytrong chiến tranh, với sức mạnh chân chính. Không thể tùy tiện mà phỏng đoán? Huống chitrải qua nhiều năm kinh doanh, tài sản của gia tộc này đã đặt chân vào tất cả các lĩnh vựctrên thế giới, có bao nhiêu sức mạnh ẩn bên trong cũng không biết nữa.An Tại Huân tay run rẩy mở văn tập kiện ra, sau khi xem xong đại khái nội dungvăn kiện, An Tại Huân cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Dương Thần.Bởi vì doanh nghiệp của gia tộc Rothschild không được tham gia vào thị trường,cho nên nếu như thành viên chính thức của gia tộc này là Edward cử người giúp An TạiHuân tiếp nhận Bích Vân, cũng không xuất hiện với thân phận người lãnh đạo, chỉ là ở saulưng giúp An Tại Huân giải quyết vấn đề buôn bán.Nhưng, đồng thời cái giá phải trả là một nửa lợi nhuận mỗi năm của tập đoàn BíchVân.Điều này đối với An Tại Huân mà nói là một con số cực lớn, nhưng mà, chỉ cần giatộc Rothschild ra tay giúp đỡ thì tương lai của tập đoàn Bích Vân còn cần phải lo lắng sao?Cho dù là có lấy một nửa lợi nhuận, thì so với tập đoàn Bích Vân trước kia cũngtuyệt đối mạnh rồi.Khi An Tại Huân vội vàng lấy bút trên người ra để ký tên, Dương Thần và Edwadnhìn nhau cười, sự việc xem như đã kết thúc tốt đẹp.An Tại Huân đã ký tên hoàn toàn đồng ý văn kiện, Edward đi lên trước cùng AnTại Huân đang sợ hãi bắt tay.- Ông An, ở Hoa Hạ, gia tộc chúng tôi cũng không có nhiều tài sản lắm, hy vọngchúng ta hợp tác tốt đẹp.Đứng đối diện, Edward cỏ vẻ hiên ngang.Mặt An Tại Huân cứng ngắc:- Anh Edward, tôi biết thực lực của gia tộc anh, nhưng tôi lo lắng, công ty cóngười ngoài, cổ đông khác sẽ có tâm lý làm phản.- Ông An, ông biết tổ tiên gia tộc bọn tôi sao?Edward hỏi kỳ lạ.An Tại Huân lắc đầu.- Tài chính một khi dao động, nói xấu thì sẽ dừng lại bất cứ lúc nào.Những chuyện sau đó làm rất tốt, sau khi hỏi ý kiến An Tại Huân, ông ta quyếtđịnh lập tức quay trở về Trung Hải, cũng không có kế hoạch ở lại Hokkaido nhiều ngày nhưvậy, dẫu sao thì cũng có rất nhiều khách trong nước tới Trung Hải, tất nhiên sẽ đemchuyện hôn sự nhà họ Liễu ra bàn tán, nếu như cha con Liễu gia trở về Trung Hải sớm mộtchút thì tập đoàn Bích Vân sẽ không náo loạn.Dương Thần không quan tâm lựa chọn của An Tại Huân, chỉ hỏi là An Tâm có sớmtrở lại hay không.An Tâm không do dự quyết định phải ở lại Hokkaido chơi vài ngày nữa, hiển nhiênlà cô không vui khi cùng cha mình ngồi máy bay trở về Trung Hải, điều này đối với cô đã cóảnh hưởng tâm lí rồi.Edward sắp xếp hai gã trợ lý cùng An Tại Huân trở về Trung Hải, trở thành ngườiliên hệ trực tiếp sau này, Dương Thần bảo Bát Nhã phái hai người thông minh hơn cả củahội Bát Kỳ giả trang thành cha con Liễu gia, đợi một ngày nào đó sẽ làm cho hai cha conhọ gặp “Tai nạn xe” rồi trở về Nhật Bản sau.Khi tiễn An Tại Huân rời khỏi làng du lịch, ông ta do dự một lúc, đi đến chỗ DươngThần cười nịnh:- Anh Dương... Không biết có thể cho tôi nói vài câu với con gái không.Dương Thần mỉm cười:- Đương nhiên, ông là cha của An Tâm mà, tôi cũng không phải là đạo tặc, làmsao lại không cho hai cha con nói chuyện.An Tại Huân trong bụng nghĩ “Anh so với cường bạo còn hống hách hơn”, nhưngtrên mặt cười cười nịnh hót.Kéo An Tâm đến một góc yên lặng, An Tại Huân thoải mái nói:- Con gái bảo bối à, con tìm con rể cho cha, cha của con rất vừa lòng, An TạiHuân ta cuối cùng cũng được nở mặt. Về sau An gia chính là gia tộc lớn nhất ở Trung Hải!An Tâm nhìn sắc mặt cha mình, trong lòng khó chịu, lần trước gả cô cho Liễu Vânlà vì An gia, vì thể diện của ông ấy, hiện giờ cô đang ở cùng Dương Thần, ông ấy vẫn nghĩđến thể diện của ông ấy, sự nghiệp của ông ấy, ngược lại không nói nửa từ, đến chúc phúccho tương lai của cô hoặc là hy vọng cũng không.Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm không có gì khác thường, trong lòng cũngthấy thê lương ảm đạm.- Cha muốn nói với con, những điều này sao? Cha yêu.An Tại Huân không cảm thấy có gì khác thường, tiếp tục cười tủm tỉm nói:- Con và Dương Thần khi nào thì kết hôn vậy?An Tâm cười mỉa mai:- Chẳng lẽ cha không biết, Dương Thần đã có vợ con sao? Con gái cha chỉ có thểlàm người thứ ba của người ta, làm tình nhân thôi.An Tại Huân sửng sốt, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, liền giãn lông mày ra, cườinói:- Làm tình nhân thì làm tình nhân, hắn có năng lực như thế, có ba, bốn bà vợ làbình thường, dù sao hắn đối tốt với con như vậy, con cũng không phải chịu thiệt thòi. Conngàn lần đừng có rời xa hắn, theo hắn, hầu hạ hắn, cha con mới có lợi, biết chưa?Hai bàn tay An Tâm trắng nõn nắm vào nhau, chỉ còn màu trắng bệch, cười lạnhnói:- Cha muốn nói điều này sao?- Cũng gần giống như vậy, cha chỉ sợ con chọc giận hắn, hắn cũng không giốngngười lương thiện.An Tại Huân thở dài, đột nhiên nói:- Con gái à, con gái ngoan, con nói có khả năng hay không, con hãy chiếm vị tríbà xã trong lòng Dương Thần đi? Con làm vợ cả của hắn? Có lẽ nếu hắn thích con đếnmức chết mê chết mệt, hắn sẽ tự ly dị và con sẽ là vợ chính?- Đủ rồi!An Tâm không muốn tiếp tục nghe nữa, cố nén cơn giận, nói:- Con làm tình nhân của hắn, là bởi vì con yêu hắn. Lúc nào con thấy hắn trắngtay không còn gì, con sẽ nhớ kỹ hắn, không phải vì hắn mang lại cho con vinh hoa phú quý,giữ thể diện cho cha, con mới tình nguyện làm tình nhân của hắn. Tuy nhiên cũng là,người như cha, căn bản không thể hiểu cái gì là tình yêu đích thực. Cha về đi, sau này tựgiải quyết việc cho tốt, cho dù Dương Thần có muốn giết cha, con cũng sẽ không nhíumày.An Tâm giận giữ quay người, lập tức đi khỏi, chỉ còn lại An Tại Huân đứng đó,dáng vẻ suy nghĩ thế nào cũng không ra lời giải.Ba ngày kế tiếp mọi người ở lại làng du lịch cũng coi như quá là ung dung tự tại.Dương Thần cùng An Tâm ra bờ biển câu cá, đi trượt tuyết, An Tâm không biếttrượt tuyết, nhưng lại rất thích ngồi sau lưng Dương Thần trượt từ trên núi xuống.Tới lúc trời tối, hai người tình nồng, tự nhiên gắn như keo sơn.Dương Thần coi như lĩnh giáo được cái gì gọi là trời sinh quyến rũ, thể lực của AnTâm khi nằm trên giường, tuyệt đối là số một số hai trong đám phụ nữ hắn từng gặp, banngày mà rảnh rỗi sẽ yêu cầu 1, 2 lần, buổi tối lại chiến đấu hăng say đến tận đêm khuyamới chìm vào giấc ngủ.Nếu không có một thể chất khỏe mạnh, những người đàn ông bình thường khôngthể hưởng thụ hết được cái báu vật yêu kiều này được.Thực ra An Tâm cũng có lòng, dẫu sao Dương Thần cũng biết tấm lòng của cô,nhưng hiểu biết thật sự lẫn nhau vẫn là quá ít. Bây giờ nếu đã khẳng định sống với ngườicon trai này cả đời, An Tâm cũng bắt đầu tính toán xem thân phận của mình như thế nào,mặc dù là tình nhân, cũng phải chiến đấu với đám tình nhân khác.Đặc biệt bên cạnh hắn có Jane, người con gái Tây Dương đẹp lay động, An Tâmthật sự khó có thể “an tâm”, nếu chẳng may về sau có càng nhiều mỹ nhân hơn cô chiếmđoạt hắn, cô thất sủng thì phải làm sao?An Tâm cũng biết rõ ngoại hình của mình, dáng người tuy nổi bật, sao có thể sánhvới khí chất của những mỹ nhân bên ngoài, vẫn là có khoảng cách, cho nên làm sao khiếnDương Thần yêu sâu nặng cô, mới là điều khiến An Tâm lo lắng nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại,trong lòng kiêu ngạo, ở trước mặt đàn ông thì sắm vai hồ ly tinh là thích hợp nhất.Dương Thần mơ hồ cũng đoán được ý của An Tâm, không thể không nghĩ đến phitử chốn hậu cung thời cổ đại có Hoàng đế, phi tử tranh giành tình cảm, không chừng AnTâm sẽ tính làm như thế.Tuy nhiên, Hoàng hậu nương nương của Hoàng đế thời cổ đại tốt xấu gì cũng đềungủ với Hoàng đế, em Lâm nhà hắn, từ hôm nhận điện thoại của hắn, sau đó không thèmnhận điện thoại nữa, khỏi phải nói đến việc mở rộng cửa để thân thiết hơn…Dương Thần suy nghĩ, về nước có nên dùng biện pháp cứng rắn không, thái độmạnh mẽ, không quan tâm mọi việc, đầu tiên phải dùng chính pháp đã, dùng súng khuấtphục hoa hồng!Nhưng suy nghĩ khác đi, Lâm Nhược Khê tính tình bướng bỉnh, nói không chừng sẽgặp trở ngại, hắn nghĩ đến mà toát mồ hôi lạnh, quyết định từ bỏ.Mấy ngày nghỉ nhàn nhã cũng sắp hết, Dương Thần và An Tâm còn phải về nướcăn tết âm lịch, sáng thứ tư này phải đi ra sân bay.Đêm trước khi đi, bên trong buồng xép ở làng du lịch, anh họ Edward ngồi trênghế sô pha, Jane đứng đối diện với cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm.Bộ tóc dài của Jane màu hổ phách dường như vừa mới gội qua, chói lóa, giốngnhư tơ lụa quý.Trong tay Edward cầm ly rượu Lafite đỏ tươi, sau khi cẩn thận nhấp 2 ngụm, nói:- Jane, 3 ngày nay, Dương Thần ở cùng với An Tâm, đối với em mà nói, không thểkhông nói đây là một tín hiệu xấu.- Đây là việc của em, em sớm nói, em với Dương Thần như thế nào, tự em quyếtđịnh.Jane bình tĩnh nói.Edward lắc đầu:- Vấn đề là, em ngay cả nói cũng không làm sao nói cho Dương Thần, điều nàysao có thể phát triển tình cảm được? Rồi sẽ có một ngày, em sẽ không giành được trái timcậu ấy đâu.- Em là bác sỹ của anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ em đâu.An Tâm nói.- Nhưng nếu bệnh tình của cậu ta không phát tác, thì sẽ bỏ em!Giọng Edward mạnh thêm:- Em gái yêu quý của anh, em chắc biết, người của gia tộc, đều chú ý đến em.- Những việc em vì gia tộc mà làm, đã vượt qua tuyệt đại đa số thành viên của giatộc, chẳng lẽ nhất định muốn cả cuộc đời em cũng phải như đi hoàn thành nhiệm vụ sao?Edward chớp mí mắt, có tia sáng ánh lên, nhưng lập tức thở dài:- Jane, em hẳn là biết rõ, gia tộc Rothschild chúng ta, sắp vượt qua 30 cặp vợchồng, là người thân thiết trong gia tộc. Chúng ta phải là huyết mạch cao quý, tuyệt đốihuyết mạch cao quý phải hòa vào máu của chúng ta.Em chính là hội viên kiêu hãnh của chúng ta, mà Dương Thần có lợi thế quantrọng để chúng ta củng cố địa vị trên thế giới. Chỉ có thể để hắn và gia tộc chúng ta phátsinh quan hệ thực sự, hắn mới được tính là một thành viên của gia tộc chúng ta. Chúng tamới có thể cùng hắn đi uy hiếp những gia tộc khác được. Đạo lý này, em hắn biết rất rõ.Các trưởng lão đang chờ đợi em, so với tưởng tượng của em còn lớn hơn.- Edward.Jane quay người lại, ánh mắt như đao nhìn anh họ:- Anh trở thành bằng hữu của Dương Thần, chẳng lẽ là vì muốn lợi dụng sự ảnhhưởng của anh ấy sao?- Đương nhiên không phải, nhưng anh ngoài việc là bằng hữu của hắn, cũng làmột thành viên sáng giá nhất của gia tộc Rothschild, đồng thời, anh cũng hy vọng em cóthể đạt được hạnh phúc như anh!Edward nghiêm mặt nói:- Jane, không cần phải sợ cái gì, điều này không giống em, nếu yêu, nên nói ra.Cho dù hắn đã có vợ rồi, lại có tình nhân khác, không có nghĩa là em không có được tìnhcảm của hắn.Jane mặt trầm lại như nước, không nói được lời nào, rất lâu sau, nói một cách yếuớt:- Edward, em mệt rồi, anh đi đi.Edward thở dài một tiếng, lấy rượu nho uống một hơi hết sạch, đứng dậy ra khỏiphòng.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Nếu như một xí nghiệp hoạt động mà không biết gia tộc Rothschild, cũng giốngnhư một binh sĩ không biết Napoléon, một nhà khoa học không biết Einstein, là một chuyệnrất đáng buồn cười!Đây là một gia tộc được trưởng thành trong hoàn cảnh sau cuộc đại cách mạngnước Pháp, đã trở thành huyền thoại trên thị trường tài chính thế giới, bọn họ trước giờkhông hề cao giọng xuất hiện, nhưng lại có ở khắp nơi!Doanh nghiệp của bọn họ trước giờ không có trong thị trường, đồng nghĩa với việckhông cần trình báo tài sản.Trên thực tế, bắt đầu từ những năm 80, có rất nhiều những sáng tác và điển tíchvề gia tộc Rothschild đều không rõ lí do mà biến mất.Những người có tâm đều dễ dàng suy đoán ra, những việc này có liên quan tới thếhệ sau của gia tộc Rothschild. Cho tới ngày nay, những tin tức về gia tộc này, bất luận làtốt hay xấu, đều không được xác nhận rõ ràng.Không ít người cho rằng trải qua chiến tranh thế giới thứ hai và chiến tranh lạnh,tài sản khổng lồ của gia tộc này sẽ bị hủy diệt, nhưng không, gia tộc này đã vùng dậytrong chiến tranh, với sức mạnh chân chính. Không thể tùy tiện mà phỏng đoán? Huống chitrải qua nhiều năm kinh doanh, tài sản của gia tộc này đã đặt chân vào tất cả các lĩnh vựctrên thế giới, có bao nhiêu sức mạnh ẩn bên trong cũng không biết nữa.An Tại Huân tay run rẩy mở văn tập kiện ra, sau khi xem xong đại khái nội dungvăn kiện, An Tại Huân cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Dương Thần.Bởi vì doanh nghiệp của gia tộc Rothschild không được tham gia vào thị trường,cho nên nếu như thành viên chính thức của gia tộc này là Edward cử người giúp An TạiHuân tiếp nhận Bích Vân, cũng không xuất hiện với thân phận người lãnh đạo, chỉ là ở saulưng giúp An Tại Huân giải quyết vấn đề buôn bán.Nhưng, đồng thời cái giá phải trả là một nửa lợi nhuận mỗi năm của tập đoàn BíchVân.Điều này đối với An Tại Huân mà nói là một con số cực lớn, nhưng mà, chỉ cần giatộc Rothschild ra tay giúp đỡ thì tương lai của tập đoàn Bích Vân còn cần phải lo lắng sao?Cho dù là có lấy một nửa lợi nhuận, thì so với tập đoàn Bích Vân trước kia cũngtuyệt đối mạnh rồi.Khi An Tại Huân vội vàng lấy bút trên người ra để ký tên, Dương Thần và Edwadnhìn nhau cười, sự việc xem như đã kết thúc tốt đẹp.An Tại Huân đã ký tên hoàn toàn đồng ý văn kiện, Edward đi lên trước cùng AnTại Huân đang sợ hãi bắt tay.- Ông An, ở Hoa Hạ, gia tộc chúng tôi cũng không có nhiều tài sản lắm, hy vọngchúng ta hợp tác tốt đẹp.Đứng đối diện, Edward cỏ vẻ hiên ngang.Mặt An Tại Huân cứng ngắc:- Anh Edward, tôi biết thực lực của gia tộc anh, nhưng tôi lo lắng, công ty cóngười ngoài, cổ đông khác sẽ có tâm lý làm phản.- Ông An, ông biết tổ tiên gia tộc bọn tôi sao?Edward hỏi kỳ lạ.An Tại Huân lắc đầu.- Tài chính một khi dao động, nói xấu thì sẽ dừng lại bất cứ lúc nào.Những chuyện sau đó làm rất tốt, sau khi hỏi ý kiến An Tại Huân, ông ta quyếtđịnh lập tức quay trở về Trung Hải, cũng không có kế hoạch ở lại Hokkaido nhiều ngày nhưvậy, dẫu sao thì cũng có rất nhiều khách trong nước tới Trung Hải, tất nhiên sẽ đemchuyện hôn sự nhà họ Liễu ra bàn tán, nếu như cha con Liễu gia trở về Trung Hải sớm mộtchút thì tập đoàn Bích Vân sẽ không náo loạn.Dương Thần không quan tâm lựa chọn của An Tại Huân, chỉ hỏi là An Tâm có sớmtrở lại hay không.An Tâm không do dự quyết định phải ở lại Hokkaido chơi vài ngày nữa, hiển nhiênlà cô không vui khi cùng cha mình ngồi máy bay trở về Trung Hải, điều này đối với cô đã cóảnh hưởng tâm lí rồi.Edward sắp xếp hai gã trợ lý cùng An Tại Huân trở về Trung Hải, trở thành ngườiliên hệ trực tiếp sau này, Dương Thần bảo Bát Nhã phái hai người thông minh hơn cả củahội Bát Kỳ giả trang thành cha con Liễu gia, đợi một ngày nào đó sẽ làm cho hai cha conhọ gặp “Tai nạn xe” rồi trở về Nhật Bản sau.Khi tiễn An Tại Huân rời khỏi làng du lịch, ông ta do dự một lúc, đi đến chỗ DươngThần cười nịnh:- Anh Dương... Không biết có thể cho tôi nói vài câu với con gái không.Dương Thần mỉm cười:- Đương nhiên, ông là cha của An Tâm mà, tôi cũng không phải là đạo tặc, làmsao lại không cho hai cha con nói chuyện.An Tại Huân trong bụng nghĩ “Anh so với cường bạo còn hống hách hơn”, nhưngtrên mặt cười cười nịnh hót.Kéo An Tâm đến một góc yên lặng, An Tại Huân thoải mái nói:- Con gái bảo bối à, con tìm con rể cho cha, cha của con rất vừa lòng, An TạiHuân ta cuối cùng cũng được nở mặt. Về sau An gia chính là gia tộc lớn nhất ở Trung Hải!An Tâm nhìn sắc mặt cha mình, trong lòng khó chịu, lần trước gả cô cho Liễu Vânlà vì An gia, vì thể diện của ông ấy, hiện giờ cô đang ở cùng Dương Thần, ông ấy vẫn nghĩđến thể diện của ông ấy, sự nghiệp của ông ấy, ngược lại không nói nửa từ, đến chúc phúccho tương lai của cô hoặc là hy vọng cũng không.Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm không có gì khác thường, trong lòng cũngthấy thê lương ảm đạm.- Cha muốn nói với con, những điều này sao? Cha yêu.An Tại Huân không cảm thấy có gì khác thường, tiếp tục cười tủm tỉm nói:- Con và Dương Thần khi nào thì kết hôn vậy?An Tâm cười mỉa mai:- Chẳng lẽ cha không biết, Dương Thần đã có vợ con sao? Con gái cha chỉ có thểlàm người thứ ba của người ta, làm tình nhân thôi.An Tại Huân sửng sốt, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, liền giãn lông mày ra, cườinói:- Làm tình nhân thì làm tình nhân, hắn có năng lực như thế, có ba, bốn bà vợ làbình thường, dù sao hắn đối tốt với con như vậy, con cũng không phải chịu thiệt thòi. Conngàn lần đừng có rời xa hắn, theo hắn, hầu hạ hắn, cha con mới có lợi, biết chưa?Hai bàn tay An Tâm trắng nõn nắm vào nhau, chỉ còn màu trắng bệch, cười lạnhnói:- Cha muốn nói điều này sao?- Cũng gần giống như vậy, cha chỉ sợ con chọc giận hắn, hắn cũng không giốngngười lương thiện.An Tại Huân thở dài, đột nhiên nói:- Con gái à, con gái ngoan, con nói có khả năng hay không, con hãy chiếm vị tríbà xã trong lòng Dương Thần đi? Con làm vợ cả của hắn? Có lẽ nếu hắn thích con đếnmức chết mê chết mệt, hắn sẽ tự ly dị và con sẽ là vợ chính?- Đủ rồi!An Tâm không muốn tiếp tục nghe nữa, cố nén cơn giận, nói:- Con làm tình nhân của hắn, là bởi vì con yêu hắn. Lúc nào con thấy hắn trắngtay không còn gì, con sẽ nhớ kỹ hắn, không phải vì hắn mang lại cho con vinh hoa phú quý,giữ thể diện cho cha, con mới tình nguyện làm tình nhân của hắn. Tuy nhiên cũng là,người như cha, căn bản không thể hiểu cái gì là tình yêu đích thực. Cha về đi, sau này tựgiải quyết việc cho tốt, cho dù Dương Thần có muốn giết cha, con cũng sẽ không nhíumày.An Tâm giận giữ quay người, lập tức đi khỏi, chỉ còn lại An Tại Huân đứng đó,dáng vẻ suy nghĩ thế nào cũng không ra lời giải.Ba ngày kế tiếp mọi người ở lại làng du lịch cũng coi như quá là ung dung tự tại.Dương Thần cùng An Tâm ra bờ biển câu cá, đi trượt tuyết, An Tâm không biếttrượt tuyết, nhưng lại rất thích ngồi sau lưng Dương Thần trượt từ trên núi xuống.Tới lúc trời tối, hai người tình nồng, tự nhiên gắn như keo sơn.Dương Thần coi như lĩnh giáo được cái gì gọi là trời sinh quyến rũ, thể lực của AnTâm khi nằm trên giường, tuyệt đối là số một số hai trong đám phụ nữ hắn từng gặp, banngày mà rảnh rỗi sẽ yêu cầu 1, 2 lần, buổi tối lại chiến đấu hăng say đến tận đêm khuyamới chìm vào giấc ngủ.Nếu không có một thể chất khỏe mạnh, những người đàn ông bình thường khôngthể hưởng thụ hết được cái báu vật yêu kiều này được.Thực ra An Tâm cũng có lòng, dẫu sao Dương Thần cũng biết tấm lòng của cô,nhưng hiểu biết thật sự lẫn nhau vẫn là quá ít. Bây giờ nếu đã khẳng định sống với ngườicon trai này cả đời, An Tâm cũng bắt đầu tính toán xem thân phận của mình như thế nào,mặc dù là tình nhân, cũng phải chiến đấu với đám tình nhân khác.Đặc biệt bên cạnh hắn có Jane, người con gái Tây Dương đẹp lay động, An Tâmthật sự khó có thể “an tâm”, nếu chẳng may về sau có càng nhiều mỹ nhân hơn cô chiếmđoạt hắn, cô thất sủng thì phải làm sao?An Tâm cũng biết rõ ngoại hình của mình, dáng người tuy nổi bật, sao có thể sánhvới khí chất của những mỹ nhân bên ngoài, vẫn là có khoảng cách, cho nên làm sao khiếnDương Thần yêu sâu nặng cô, mới là điều khiến An Tâm lo lắng nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại,trong lòng kiêu ngạo, ở trước mặt đàn ông thì sắm vai hồ ly tinh là thích hợp nhất.Dương Thần mơ hồ cũng đoán được ý của An Tâm, không thể không nghĩ đến phitử chốn hậu cung thời cổ đại có Hoàng đế, phi tử tranh giành tình cảm, không chừng AnTâm sẽ tính làm như thế.Tuy nhiên, Hoàng hậu nương nương của Hoàng đế thời cổ đại tốt xấu gì cũng đềungủ với Hoàng đế, em Lâm nhà hắn, từ hôm nhận điện thoại của hắn, sau đó không thèmnhận điện thoại nữa, khỏi phải nói đến việc mở rộng cửa để thân thiết hơn…Dương Thần suy nghĩ, về nước có nên dùng biện pháp cứng rắn không, thái độmạnh mẽ, không quan tâm mọi việc, đầu tiên phải dùng chính pháp đã, dùng súng khuấtphục hoa hồng!Nhưng suy nghĩ khác đi, Lâm Nhược Khê tính tình bướng bỉnh, nói không chừng sẽgặp trở ngại, hắn nghĩ đến mà toát mồ hôi lạnh, quyết định từ bỏ.Mấy ngày nghỉ nhàn nhã cũng sắp hết, Dương Thần và An Tâm còn phải về nướcăn tết âm lịch, sáng thứ tư này phải đi ra sân bay.Đêm trước khi đi, bên trong buồng xép ở làng du lịch, anh họ Edward ngồi trênghế sô pha, Jane đứng đối diện với cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm.Bộ tóc dài của Jane màu hổ phách dường như vừa mới gội qua, chói lóa, giốngnhư tơ lụa quý.Trong tay Edward cầm ly rượu Lafite đỏ tươi, sau khi cẩn thận nhấp 2 ngụm, nói:- Jane, 3 ngày nay, Dương Thần ở cùng với An Tâm, đối với em mà nói, không thểkhông nói đây là một tín hiệu xấu.- Đây là việc của em, em sớm nói, em với Dương Thần như thế nào, tự em quyếtđịnh.Jane bình tĩnh nói.Edward lắc đầu:- Vấn đề là, em ngay cả nói cũng không làm sao nói cho Dương Thần, điều nàysao có thể phát triển tình cảm được? Rồi sẽ có một ngày, em sẽ không giành được trái timcậu ấy đâu.- Em là bác sỹ của anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ em đâu.An Tâm nói.- Nhưng nếu bệnh tình của cậu ta không phát tác, thì sẽ bỏ em!Giọng Edward mạnh thêm:- Em gái yêu quý của anh, em chắc biết, người của gia tộc, đều chú ý đến em.- Những việc em vì gia tộc mà làm, đã vượt qua tuyệt đại đa số thành viên của giatộc, chẳng lẽ nhất định muốn cả cuộc đời em cũng phải như đi hoàn thành nhiệm vụ sao?Edward chớp mí mắt, có tia sáng ánh lên, nhưng lập tức thở dài:- Jane, em hẳn là biết rõ, gia tộc Rothschild chúng ta, sắp vượt qua 30 cặp vợchồng, là người thân thiết trong gia tộc. Chúng ta phải là huyết mạch cao quý, tuyệt đốihuyết mạch cao quý phải hòa vào máu của chúng ta.Em chính là hội viên kiêu hãnh của chúng ta, mà Dương Thần có lợi thế quantrọng để chúng ta củng cố địa vị trên thế giới. Chỉ có thể để hắn và gia tộc chúng ta phátsinh quan hệ thực sự, hắn mới được tính là một thành viên của gia tộc chúng ta. Chúng tamới có thể cùng hắn đi uy hiếp những gia tộc khác được. Đạo lý này, em hắn biết rất rõ.Các trưởng lão đang chờ đợi em, so với tưởng tượng của em còn lớn hơn.- Edward.Jane quay người lại, ánh mắt như đao nhìn anh họ:- Anh trở thành bằng hữu của Dương Thần, chẳng lẽ là vì muốn lợi dụng sự ảnhhưởng của anh ấy sao?- Đương nhiên không phải, nhưng anh ngoài việc là bằng hữu của hắn, cũng làmột thành viên sáng giá nhất của gia tộc Rothschild, đồng thời, anh cũng hy vọng em cóthể đạt được hạnh phúc như anh!Edward nghiêm mặt nói:- Jane, không cần phải sợ cái gì, điều này không giống em, nếu yêu, nên nói ra.Cho dù hắn đã có vợ rồi, lại có tình nhân khác, không có nghĩa là em không có được tìnhcảm của hắn.Jane mặt trầm lại như nước, không nói được lời nào, rất lâu sau, nói một cách yếuớt:- Edward, em mệt rồi, anh đi đi.Edward thở dài một tiếng, lấy rượu nho uống một hơi hết sạch, đứng dậy ra khỏiphòng.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Nếu như một xí nghiệp hoạt động mà không biết gia tộc Rothschild, cũng giốngnhư một binh sĩ không biết Napoléon, một nhà khoa học không biết Einstein, là một chuyệnrất đáng buồn cười!Đây là một gia tộc được trưởng thành trong hoàn cảnh sau cuộc đại cách mạngnước Pháp, đã trở thành huyền thoại trên thị trường tài chính thế giới, bọn họ trước giờkhông hề cao giọng xuất hiện, nhưng lại có ở khắp nơi!Doanh nghiệp của bọn họ trước giờ không có trong thị trường, đồng nghĩa với việckhông cần trình báo tài sản.Trên thực tế, bắt đầu từ những năm 80, có rất nhiều những sáng tác và điển tíchvề gia tộc Rothschild đều không rõ lí do mà biến mất.Những người có tâm đều dễ dàng suy đoán ra, những việc này có liên quan tới thếhệ sau của gia tộc Rothschild. Cho tới ngày nay, những tin tức về gia tộc này, bất luận làtốt hay xấu, đều không được xác nhận rõ ràng.Không ít người cho rằng trải qua chiến tranh thế giới thứ hai và chiến tranh lạnh,tài sản khổng lồ của gia tộc này sẽ bị hủy diệt, nhưng không, gia tộc này đã vùng dậytrong chiến tranh, với sức mạnh chân chính. Không thể tùy tiện mà phỏng đoán? Huống chitrải qua nhiều năm kinh doanh, tài sản của gia tộc này đã đặt chân vào tất cả các lĩnh vựctrên thế giới, có bao nhiêu sức mạnh ẩn bên trong cũng không biết nữa.An Tại Huân tay run rẩy mở văn tập kiện ra, sau khi xem xong đại khái nội dungvăn kiện, An Tại Huân cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Dương Thần.Bởi vì doanh nghiệp của gia tộc Rothschild không được tham gia vào thị trường,cho nên nếu như thành viên chính thức của gia tộc này là Edward cử người giúp An TạiHuân tiếp nhận Bích Vân, cũng không xuất hiện với thân phận người lãnh đạo, chỉ là ở saulưng giúp An Tại Huân giải quyết vấn đề buôn bán.Nhưng, đồng thời cái giá phải trả là một nửa lợi nhuận mỗi năm của tập đoàn BíchVân.Điều này đối với An Tại Huân mà nói là một con số cực lớn, nhưng mà, chỉ cần giatộc Rothschild ra tay giúp đỡ thì tương lai của tập đoàn Bích Vân còn cần phải lo lắng sao?Cho dù là có lấy một nửa lợi nhuận, thì so với tập đoàn Bích Vân trước kia cũngtuyệt đối mạnh rồi.Khi An Tại Huân vội vàng lấy bút trên người ra để ký tên, Dương Thần và Edwadnhìn nhau cười, sự việc xem như đã kết thúc tốt đẹp.An Tại Huân đã ký tên hoàn toàn đồng ý văn kiện, Edward đi lên trước cùng AnTại Huân đang sợ hãi bắt tay.- Ông An, ở Hoa Hạ, gia tộc chúng tôi cũng không có nhiều tài sản lắm, hy vọngchúng ta hợp tác tốt đẹp.Đứng đối diện, Edward cỏ vẻ hiên ngang.Mặt An Tại Huân cứng ngắc:- Anh Edward, tôi biết thực lực của gia tộc anh, nhưng tôi lo lắng, công ty cóngười ngoài, cổ đông khác sẽ có tâm lý làm phản.- Ông An, ông biết tổ tiên gia tộc bọn tôi sao?Edward hỏi kỳ lạ.An Tại Huân lắc đầu.- Tài chính một khi dao động, nói xấu thì sẽ dừng lại bất cứ lúc nào.Những chuyện sau đó làm rất tốt, sau khi hỏi ý kiến An Tại Huân, ông ta quyếtđịnh lập tức quay trở về Trung Hải, cũng không có kế hoạch ở lại Hokkaido nhiều ngày nhưvậy, dẫu sao thì cũng có rất nhiều khách trong nước tới Trung Hải, tất nhiên sẽ đemchuyện hôn sự nhà họ Liễu ra bàn tán, nếu như cha con Liễu gia trở về Trung Hải sớm mộtchút thì tập đoàn Bích Vân sẽ không náo loạn.Dương Thần không quan tâm lựa chọn của An Tại Huân, chỉ hỏi là An Tâm có sớmtrở lại hay không.An Tâm không do dự quyết định phải ở lại Hokkaido chơi vài ngày nữa, hiển nhiênlà cô không vui khi cùng cha mình ngồi máy bay trở về Trung Hải, điều này đối với cô đã cóảnh hưởng tâm lí rồi.Edward sắp xếp hai gã trợ lý cùng An Tại Huân trở về Trung Hải, trở thành ngườiliên hệ trực tiếp sau này, Dương Thần bảo Bát Nhã phái hai người thông minh hơn cả củahội Bát Kỳ giả trang thành cha con Liễu gia, đợi một ngày nào đó sẽ làm cho hai cha conhọ gặp “Tai nạn xe” rồi trở về Nhật Bản sau.Khi tiễn An Tại Huân rời khỏi làng du lịch, ông ta do dự một lúc, đi đến chỗ DươngThần cười nịnh:- Anh Dương... Không biết có thể cho tôi nói vài câu với con gái không.Dương Thần mỉm cười:- Đương nhiên, ông là cha của An Tâm mà, tôi cũng không phải là đạo tặc, làmsao lại không cho hai cha con nói chuyện.An Tại Huân trong bụng nghĩ “Anh so với cường bạo còn hống hách hơn”, nhưngtrên mặt cười cười nịnh hót.Kéo An Tâm đến một góc yên lặng, An Tại Huân thoải mái nói:- Con gái bảo bối à, con tìm con rể cho cha, cha của con rất vừa lòng, An TạiHuân ta cuối cùng cũng được nở mặt. Về sau An gia chính là gia tộc lớn nhất ở Trung Hải!An Tâm nhìn sắc mặt cha mình, trong lòng khó chịu, lần trước gả cô cho Liễu Vânlà vì An gia, vì thể diện của ông ấy, hiện giờ cô đang ở cùng Dương Thần, ông ấy vẫn nghĩđến thể diện của ông ấy, sự nghiệp của ông ấy, ngược lại không nói nửa từ, đến chúc phúccho tương lai của cô hoặc là hy vọng cũng không.Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm không có gì khác thường, trong lòng cũngthấy thê lương ảm đạm.- Cha muốn nói với con, những điều này sao? Cha yêu.An Tại Huân không cảm thấy có gì khác thường, tiếp tục cười tủm tỉm nói:- Con và Dương Thần khi nào thì kết hôn vậy?An Tâm cười mỉa mai:- Chẳng lẽ cha không biết, Dương Thần đã có vợ con sao? Con gái cha chỉ có thểlàm người thứ ba của người ta, làm tình nhân thôi.An Tại Huân sửng sốt, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, liền giãn lông mày ra, cườinói:- Làm tình nhân thì làm tình nhân, hắn có năng lực như thế, có ba, bốn bà vợ làbình thường, dù sao hắn đối tốt với con như vậy, con cũng không phải chịu thiệt thòi. Conngàn lần đừng có rời xa hắn, theo hắn, hầu hạ hắn, cha con mới có lợi, biết chưa?Hai bàn tay An Tâm trắng nõn nắm vào nhau, chỉ còn màu trắng bệch, cười lạnhnói:- Cha muốn nói điều này sao?- Cũng gần giống như vậy, cha chỉ sợ con chọc giận hắn, hắn cũng không giốngngười lương thiện.An Tại Huân thở dài, đột nhiên nói:- Con gái à, con gái ngoan, con nói có khả năng hay không, con hãy chiếm vị tríbà xã trong lòng Dương Thần đi? Con làm vợ cả của hắn? Có lẽ nếu hắn thích con đếnmức chết mê chết mệt, hắn sẽ tự ly dị và con sẽ là vợ chính?- Đủ rồi!An Tâm không muốn tiếp tục nghe nữa, cố nén cơn giận, nói:- Con làm tình nhân của hắn, là bởi vì con yêu hắn. Lúc nào con thấy hắn trắngtay không còn gì, con sẽ nhớ kỹ hắn, không phải vì hắn mang lại cho con vinh hoa phú quý,giữ thể diện cho cha, con mới tình nguyện làm tình nhân của hắn. Tuy nhiên cũng là,người như cha, căn bản không thể hiểu cái gì là tình yêu đích thực. Cha về đi, sau này tựgiải quyết việc cho tốt, cho dù Dương Thần có muốn giết cha, con cũng sẽ không nhíumày.An Tâm giận giữ quay người, lập tức đi khỏi, chỉ còn lại An Tại Huân đứng đó,dáng vẻ suy nghĩ thế nào cũng không ra lời giải.Ba ngày kế tiếp mọi người ở lại làng du lịch cũng coi như quá là ung dung tự tại.Dương Thần cùng An Tâm ra bờ biển câu cá, đi trượt tuyết, An Tâm không biếttrượt tuyết, nhưng lại rất thích ngồi sau lưng Dương Thần trượt từ trên núi xuống.Tới lúc trời tối, hai người tình nồng, tự nhiên gắn như keo sơn.Dương Thần coi như lĩnh giáo được cái gì gọi là trời sinh quyến rũ, thể lực của AnTâm khi nằm trên giường, tuyệt đối là số một số hai trong đám phụ nữ hắn từng gặp, banngày mà rảnh rỗi sẽ yêu cầu 1, 2 lần, buổi tối lại chiến đấu hăng say đến tận đêm khuyamới chìm vào giấc ngủ.Nếu không có một thể chất khỏe mạnh, những người đàn ông bình thường khôngthể hưởng thụ hết được cái báu vật yêu kiều này được.Thực ra An Tâm cũng có lòng, dẫu sao Dương Thần cũng biết tấm lòng của cô,nhưng hiểu biết thật sự lẫn nhau vẫn là quá ít. Bây giờ nếu đã khẳng định sống với ngườicon trai này cả đời, An Tâm cũng bắt đầu tính toán xem thân phận của mình như thế nào,mặc dù là tình nhân, cũng phải chiến đấu với đám tình nhân khác.Đặc biệt bên cạnh hắn có Jane, người con gái Tây Dương đẹp lay động, An Tâmthật sự khó có thể “an tâm”, nếu chẳng may về sau có càng nhiều mỹ nhân hơn cô chiếmđoạt hắn, cô thất sủng thì phải làm sao?An Tâm cũng biết rõ ngoại hình của mình, dáng người tuy nổi bật, sao có thể sánhvới khí chất của những mỹ nhân bên ngoài, vẫn là có khoảng cách, cho nên làm sao khiếnDương Thần yêu sâu nặng cô, mới là điều khiến An Tâm lo lắng nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại,trong lòng kiêu ngạo, ở trước mặt đàn ông thì sắm vai hồ ly tinh là thích hợp nhất.Dương Thần mơ hồ cũng đoán được ý của An Tâm, không thể không nghĩ đến phitử chốn hậu cung thời cổ đại có Hoàng đế, phi tử tranh giành tình cảm, không chừng AnTâm sẽ tính làm như thế.Tuy nhiên, Hoàng hậu nương nương của Hoàng đế thời cổ đại tốt xấu gì cũng đềungủ với Hoàng đế, em Lâm nhà hắn, từ hôm nhận điện thoại của hắn, sau đó không thèmnhận điện thoại nữa, khỏi phải nói đến việc mở rộng cửa để thân thiết hơn…Dương Thần suy nghĩ, về nước có nên dùng biện pháp cứng rắn không, thái độmạnh mẽ, không quan tâm mọi việc, đầu tiên phải dùng chính pháp đã, dùng súng khuấtphục hoa hồng!Nhưng suy nghĩ khác đi, Lâm Nhược Khê tính tình bướng bỉnh, nói không chừng sẽgặp trở ngại, hắn nghĩ đến mà toát mồ hôi lạnh, quyết định từ bỏ.Mấy ngày nghỉ nhàn nhã cũng sắp hết, Dương Thần và An Tâm còn phải về nướcăn tết âm lịch, sáng thứ tư này phải đi ra sân bay.Đêm trước khi đi, bên trong buồng xép ở làng du lịch, anh họ Edward ngồi trênghế sô pha, Jane đứng đối diện với cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm.Bộ tóc dài của Jane màu hổ phách dường như vừa mới gội qua, chói lóa, giốngnhư tơ lụa quý.Trong tay Edward cầm ly rượu Lafite đỏ tươi, sau khi cẩn thận nhấp 2 ngụm, nói:- Jane, 3 ngày nay, Dương Thần ở cùng với An Tâm, đối với em mà nói, không thểkhông nói đây là một tín hiệu xấu.- Đây là việc của em, em sớm nói, em với Dương Thần như thế nào, tự em quyếtđịnh.Jane bình tĩnh nói.Edward lắc đầu:- Vấn đề là, em ngay cả nói cũng không làm sao nói cho Dương Thần, điều nàysao có thể phát triển tình cảm được? Rồi sẽ có một ngày, em sẽ không giành được trái timcậu ấy đâu.- Em là bác sỹ của anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ em đâu.An Tâm nói.- Nhưng nếu bệnh tình của cậu ta không phát tác, thì sẽ bỏ em!Giọng Edward mạnh thêm:- Em gái yêu quý của anh, em chắc biết, người của gia tộc, đều chú ý đến em.- Những việc em vì gia tộc mà làm, đã vượt qua tuyệt đại đa số thành viên của giatộc, chẳng lẽ nhất định muốn cả cuộc đời em cũng phải như đi hoàn thành nhiệm vụ sao?Edward chớp mí mắt, có tia sáng ánh lên, nhưng lập tức thở dài:- Jane, em hẳn là biết rõ, gia tộc Rothschild chúng ta, sắp vượt qua 30 cặp vợchồng, là người thân thiết trong gia tộc. Chúng ta phải là huyết mạch cao quý, tuyệt đốihuyết mạch cao quý phải hòa vào máu của chúng ta.Em chính là hội viên kiêu hãnh của chúng ta, mà Dương Thần có lợi thế quantrọng để chúng ta củng cố địa vị trên thế giới. Chỉ có thể để hắn và gia tộc chúng ta phátsinh quan hệ thực sự, hắn mới được tính là một thành viên của gia tộc chúng ta. Chúng tamới có thể cùng hắn đi uy hiếp những gia tộc khác được. Đạo lý này, em hắn biết rất rõ.Các trưởng lão đang chờ đợi em, so với tưởng tượng của em còn lớn hơn.- Edward.Jane quay người lại, ánh mắt như đao nhìn anh họ:- Anh trở thành bằng hữu của Dương Thần, chẳng lẽ là vì muốn lợi dụng sự ảnhhưởng của anh ấy sao?- Đương nhiên không phải, nhưng anh ngoài việc là bằng hữu của hắn, cũng làmột thành viên sáng giá nhất của gia tộc Rothschild, đồng thời, anh cũng hy vọng em cóthể đạt được hạnh phúc như anh!Edward nghiêm mặt nói:- Jane, không cần phải sợ cái gì, điều này không giống em, nếu yêu, nên nói ra.Cho dù hắn đã có vợ rồi, lại có tình nhân khác, không có nghĩa là em không có được tìnhcảm của hắn.Jane mặt trầm lại như nước, không nói được lời nào, rất lâu sau, nói một cách yếuớt:- Edward, em mệt rồi, anh đi đi.Edward thở dài một tiếng, lấy rượu nho uống một hơi hết sạch, đứng dậy ra khỏiphòng.

Chương 342: Cuộc chiến chốn hậu cung