Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…

Chương 343: Nhà

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trực thăng bay thẳng về Trung Hải, lần này thì Dương Thần cũng có thể đặt đượcvé ở khoang thương vụ, dù sao cũng là tự mình đặt chứ không phải công ty đặt.Cùng An Tâm đi trên một máy bay đây là lần thứ hai, nhưng lần này An Tâmkhông phải là tiếp viên hàng không, chỉ là đang ngủ say trong lòng mình, mặc kệ ánh nhìncủa những người xung quanh.Dương Thần nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trong khoang thương vụ thì chỉ biết lắcđầu than thở, vì An Tâm đang nằm trên người mình, cho nên không còn chỗ trống để màăn cơm.Nếu như ý tưởng này của Dương thần bị mấy người khách nam xung quanh biếtđược, thì họ sẽ vui lòng đổi bữa trưa để có được người phụ nữ kia.Mấy giờ sau, trở về đến Trung Hải, vì chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại mới làbuổi chiều.Hai người đều không có hành lí gì, đi ra cửa sân bay, vì Dương Thần đi xe bus tớisân bay, cho nên giờ phải bắt taxi về, liền hỏi An Tâm:- Hay là ngồi chung xe với anh, sau đó anh sẽ lái xe đưa em về.An Tâm lắc lắc đầu,- Không được, em không phải là không biết tự lập. Em biết là trên máy bay anh đãvì em mà bị đói, anh mau về và ăn chút gì đó đi.- Hóa ra là em vẫn tỉnh, đáng đánh đòn lắm.Duong Thần buồn bực nói.An Tâm bĩu môi nói:- Sắp chia tay rồi, không biết người không có lương tâm như anh khi nào mớibằng lòng đi chơi với em, em đương nhiên phải nằm lên người anh một lát.Dương Thần không nói gì, muốn nhanh chóng đưa cô bé này về nhà, nhưng hiểnnhiên sẽ khiến cho núi băng nào đó bùng nổ, cho nên đành từ bỏ.Sau khi ôm An Tâm thắm thiết, hai người ngồi hai xe taxi rời khỏi sân bay.Dương Thần đi vào bãi đỗ xe của Ngọc Lôi, lấy xe của mình ra, đi thẳng đến biệtthự Long Cảnh Uyển.Khi ở sân bay còn không sao, nhưng lúc này bước về nhà mình, Dương Thần cóchút xúc động.Những hồi ức cùng với niềm vui trộn lẫn vào nhau, dường như càng mãnh liệt, làmcho Dương Thần ra sức giẫm ga.Dương Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn thật sự coi nơi này là nhà củahắn, hoặc nói là, trong tiềm thức đã coi 2 người phụ nữ trong nhà là người thân của mình.Nghĩ đến hơn nửa tháng trước, còn bất chấp khó khăn nói ly hôn với Lâm NhượcKhê, lúc này lại không hề có ý nghĩ đó.Hành trình đến Nhật Bản, lúc chém giết “Thập Thất”, Dương Thần rốt cục cũngnhận thức được, người chết rồi không thể sống lại được.Và cái tát kia của Jane, cùng với nước mắt phẫn nộ, khiến hắn hiểu ra rằng, khôngnên vì quá khứ đau khổ mà u mê không chịu tỉnh ngộ.Chính trong lòng hắn, nếu khó có thể dứt bỏ người kia, cần gì phải vì tương laikhông đoán trước được gì mà từ bỏ?Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn rất rõ ràng, nhưng làm sao có thể thuhồi lời nói của hắn, sau đó trấn an lửa giận của Lâm Nhược Khê?Cô bé kia quả nhiên chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đi qua một con đường tốiđen, muốn cô ấy chấp nhận hắn, quả thật là rất khó khăn.Gọi điện thoại nhiều như vậy, mà không thèm bắt máy lấy một lần, có phải làmuốn cùng hắn cắt đứt mọi thứ đi không?Nghĩ đến chuyện đau đầu này, xe của Dương Thần đã về tới biệt thự Long Cảnh

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trực thăng bay thẳng về Trung Hải, lần này thì Dương Thần cũng có thể đặt đượcvé ở khoang thương vụ, dù sao cũng là tự mình đặt chứ không phải công ty đặt.Cùng An Tâm đi trên một máy bay đây là lần thứ hai, nhưng lần này An Tâmkhông phải là tiếp viên hàng không, chỉ là đang ngủ say trong lòng mình, mặc kệ ánh nhìncủa những người xung quanh.Dương Thần nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trong khoang thương vụ thì chỉ biết lắcđầu than thở, vì An Tâm đang nằm trên người mình, cho nên không còn chỗ trống để màăn cơm.Nếu như ý tưởng này của Dương thần bị mấy người khách nam xung quanh biếtđược, thì họ sẽ vui lòng đổi bữa trưa để có được người phụ nữ kia.Mấy giờ sau, trở về đến Trung Hải, vì chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại mới làbuổi chiều.Hai người đều không có hành lí gì, đi ra cửa sân bay, vì Dương Thần đi xe bus tớisân bay, cho nên giờ phải bắt taxi về, liền hỏi An Tâm:- Hay là ngồi chung xe với anh, sau đó anh sẽ lái xe đưa em về.An Tâm lắc lắc đầu,- Không được, em không phải là không biết tự lập. Em biết là trên máy bay anh đãvì em mà bị đói, anh mau về và ăn chút gì đó đi.- Hóa ra là em vẫn tỉnh, đáng đánh đòn lắm.Duong Thần buồn bực nói.An Tâm bĩu môi nói:- Sắp chia tay rồi, không biết người không có lương tâm như anh khi nào mớibằng lòng đi chơi với em, em đương nhiên phải nằm lên người anh một lát.Dương Thần không nói gì, muốn nhanh chóng đưa cô bé này về nhà, nhưng hiểnnhiên sẽ khiến cho núi băng nào đó bùng nổ, cho nên đành từ bỏ.Sau khi ôm An Tâm thắm thiết, hai người ngồi hai xe taxi rời khỏi sân bay.Dương Thần đi vào bãi đỗ xe của Ngọc Lôi, lấy xe của mình ra, đi thẳng đến biệtthự Long Cảnh Uyển.Khi ở sân bay còn không sao, nhưng lúc này bước về nhà mình, Dương Thần cóchút xúc động.Những hồi ức cùng với niềm vui trộn lẫn vào nhau, dường như càng mãnh liệt, làmcho Dương Thần ra sức giẫm ga.Dương Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn thật sự coi nơi này là nhà củahắn, hoặc nói là, trong tiềm thức đã coi 2 người phụ nữ trong nhà là người thân của mình.Nghĩ đến hơn nửa tháng trước, còn bất chấp khó khăn nói ly hôn với Lâm NhượcKhê, lúc này lại không hề có ý nghĩ đó.Hành trình đến Nhật Bản, lúc chém giết “Thập Thất”, Dương Thần rốt cục cũngnhận thức được, người chết rồi không thể sống lại được.Và cái tát kia của Jane, cùng với nước mắt phẫn nộ, khiến hắn hiểu ra rằng, khôngnên vì quá khứ đau khổ mà u mê không chịu tỉnh ngộ.Chính trong lòng hắn, nếu khó có thể dứt bỏ người kia, cần gì phải vì tương laikhông đoán trước được gì mà từ bỏ?Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn rất rõ ràng, nhưng làm sao có thể thuhồi lời nói của hắn, sau đó trấn an lửa giận của Lâm Nhược Khê?Cô bé kia quả nhiên chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đi qua một con đường tốiđen, muốn cô ấy chấp nhận hắn, quả thật là rất khó khăn.Gọi điện thoại nhiều như vậy, mà không thèm bắt máy lấy một lần, có phải làmuốn cùng hắn cắt đứt mọi thứ đi không?Nghĩ đến chuyện đau đầu này, xe của Dương Thần đã về tới biệt thự Long Cảnh

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trực thăng bay thẳng về Trung Hải, lần này thì Dương Thần cũng có thể đặt đượcvé ở khoang thương vụ, dù sao cũng là tự mình đặt chứ không phải công ty đặt.Cùng An Tâm đi trên một máy bay đây là lần thứ hai, nhưng lần này An Tâmkhông phải là tiếp viên hàng không, chỉ là đang ngủ say trong lòng mình, mặc kệ ánh nhìncủa những người xung quanh.Dương Thần nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trong khoang thương vụ thì chỉ biết lắcđầu than thở, vì An Tâm đang nằm trên người mình, cho nên không còn chỗ trống để màăn cơm.Nếu như ý tưởng này của Dương thần bị mấy người khách nam xung quanh biếtđược, thì họ sẽ vui lòng đổi bữa trưa để có được người phụ nữ kia.Mấy giờ sau, trở về đến Trung Hải, vì chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại mới làbuổi chiều.Hai người đều không có hành lí gì, đi ra cửa sân bay, vì Dương Thần đi xe bus tớisân bay, cho nên giờ phải bắt taxi về, liền hỏi An Tâm:- Hay là ngồi chung xe với anh, sau đó anh sẽ lái xe đưa em về.An Tâm lắc lắc đầu,- Không được, em không phải là không biết tự lập. Em biết là trên máy bay anh đãvì em mà bị đói, anh mau về và ăn chút gì đó đi.- Hóa ra là em vẫn tỉnh, đáng đánh đòn lắm.Duong Thần buồn bực nói.An Tâm bĩu môi nói:- Sắp chia tay rồi, không biết người không có lương tâm như anh khi nào mớibằng lòng đi chơi với em, em đương nhiên phải nằm lên người anh một lát.Dương Thần không nói gì, muốn nhanh chóng đưa cô bé này về nhà, nhưng hiểnnhiên sẽ khiến cho núi băng nào đó bùng nổ, cho nên đành từ bỏ.Sau khi ôm An Tâm thắm thiết, hai người ngồi hai xe taxi rời khỏi sân bay.Dương Thần đi vào bãi đỗ xe của Ngọc Lôi, lấy xe của mình ra, đi thẳng đến biệtthự Long Cảnh Uyển.Khi ở sân bay còn không sao, nhưng lúc này bước về nhà mình, Dương Thần cóchút xúc động.Những hồi ức cùng với niềm vui trộn lẫn vào nhau, dường như càng mãnh liệt, làmcho Dương Thần ra sức giẫm ga.Dương Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn thật sự coi nơi này là nhà củahắn, hoặc nói là, trong tiềm thức đã coi 2 người phụ nữ trong nhà là người thân của mình.Nghĩ đến hơn nửa tháng trước, còn bất chấp khó khăn nói ly hôn với Lâm NhượcKhê, lúc này lại không hề có ý nghĩ đó.Hành trình đến Nhật Bản, lúc chém giết “Thập Thất”, Dương Thần rốt cục cũngnhận thức được, người chết rồi không thể sống lại được.Và cái tát kia của Jane, cùng với nước mắt phẫn nộ, khiến hắn hiểu ra rằng, khôngnên vì quá khứ đau khổ mà u mê không chịu tỉnh ngộ.Chính trong lòng hắn, nếu khó có thể dứt bỏ người kia, cần gì phải vì tương laikhông đoán trước được gì mà từ bỏ?Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn rất rõ ràng, nhưng làm sao có thể thuhồi lời nói của hắn, sau đó trấn an lửa giận của Lâm Nhược Khê?Cô bé kia quả nhiên chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đi qua một con đường tốiđen, muốn cô ấy chấp nhận hắn, quả thật là rất khó khăn.Gọi điện thoại nhiều như vậy, mà không thèm bắt máy lấy một lần, có phải làmuốn cùng hắn cắt đứt mọi thứ đi không?Nghĩ đến chuyện đau đầu này, xe của Dương Thần đã về tới biệt thự Long Cảnh

Chương 343: Nhà