Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1198
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1198 “Phải, siêu tự nhiên!”Chính Long Ngao cũng từng bị lạc ở gần Thương Lĩnh. Đây là chuyện không có khả năng, dù không có la bàn, không có các thiết bị chỉ phương hướng thì dựa vào kinh nghiệm của mình, Long Ngao cũng có thể một mình đi xuyên qua khu rừng rậm nguyên sinh. “Hả? Bị lạc ư? Ý cậu là Thương Lĩnh có gì đó…” “Phải, siêu tự nhiên!” Long Ngao cực kỳ chắc chắn với suy đoán của mình. Năm ngày trước Long Ngao bị lạc thì hai ngày sau anh ta lại xuất hiện trong một ngọn núi lớn bên cạnh thành phố Giang Hải, cách thành phố Giang Hải không đến hai mươi cây số. Nhưng Thương Lĩnh lại cách thành phố Giang Hải gần ba trăm kilomet. Nếu không phải trong tình huống gấp rút hành quân thì Long Ngao tuyệt đối không thể đi bộ được mấy trăm kilomet, chạy đến thành phố Giang Hải. “Ừ, tôi biết rồi, đêm nay chúng ta thẳng tiến đến Thương Lĩnh”. Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Chỉ là anh chưa từng tiếp xúc với những hiện tượng tương tự như vậy, càng không có bất kỳ tin tức có giá trị nào, chỉ còn cách đến khu vực người Vy Hào khai phá để tìm kiếm manh mối. “Trong đám người Vy Hào đó có cao thủ, ít nhất tôi không phải là đối thủ của người đó. Mặc dù không tiếp cận quá gần nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương”. Long Ngao nghiêm mặt nói. Đó là một sức mạnh đáng sợ, dường như mọi cử động của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương. Cho dù lúc nào đi chăng nữa cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm. Chỉ là đối phương chưa ra tay với anh ta và người của điện Thần Long thôi, đến giờ không có ai bị thương, cũng không ai mất tích hay chết chóc gì. Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm chẳng hề dễ chịu chút nào. Thế nên từ đầu đến cuối mấy người Long Ngao không dám tiếp cận quá gần với đám người Vy Hào đó. “Chưa đến lượt bọn người Vy Hào làm mưa làm gió trên lãnh thổ Hoa Quốc”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế xe nghỉ ngơi. Người Vy Hào tự xưng mình là đế quốc Đại Linh. Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chúng chỉ là bọn Đại Linh xấu xa. Đồng thời anh cũng thầm suy đoán về khả năng có thể xảy ra trước khi anh đến. Tổ Long!Long tộc?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1198 “Phải, siêu tự nhiên!”Chính Long Ngao cũng từng bị lạc ở gần Thương Lĩnh. Đây là chuyện không có khả năng, dù không có la bàn, không có các thiết bị chỉ phương hướng thì dựa vào kinh nghiệm của mình, Long Ngao cũng có thể một mình đi xuyên qua khu rừng rậm nguyên sinh. “Hả? Bị lạc ư? Ý cậu là Thương Lĩnh có gì đó…” “Phải, siêu tự nhiên!” Long Ngao cực kỳ chắc chắn với suy đoán của mình. Năm ngày trước Long Ngao bị lạc thì hai ngày sau anh ta lại xuất hiện trong một ngọn núi lớn bên cạnh thành phố Giang Hải, cách thành phố Giang Hải không đến hai mươi cây số. Nhưng Thương Lĩnh lại cách thành phố Giang Hải gần ba trăm kilomet. Nếu không phải trong tình huống gấp rút hành quân thì Long Ngao tuyệt đối không thể đi bộ được mấy trăm kilomet, chạy đến thành phố Giang Hải. “Ừ, tôi biết rồi, đêm nay chúng ta thẳng tiến đến Thương Lĩnh”. Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Chỉ là anh chưa từng tiếp xúc với những hiện tượng tương tự như vậy, càng không có bất kỳ tin tức có giá trị nào, chỉ còn cách đến khu vực người Vy Hào khai phá để tìm kiếm manh mối. “Trong đám người Vy Hào đó có cao thủ, ít nhất tôi không phải là đối thủ của người đó. Mặc dù không tiếp cận quá gần nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương”. Long Ngao nghiêm mặt nói. Đó là một sức mạnh đáng sợ, dường như mọi cử động của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương. Cho dù lúc nào đi chăng nữa cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm. Chỉ là đối phương chưa ra tay với anh ta và người của điện Thần Long thôi, đến giờ không có ai bị thương, cũng không ai mất tích hay chết chóc gì. Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm chẳng hề dễ chịu chút nào. Thế nên từ đầu đến cuối mấy người Long Ngao không dám tiếp cận quá gần với đám người Vy Hào đó. “Chưa đến lượt bọn người Vy Hào làm mưa làm gió trên lãnh thổ Hoa Quốc”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế xe nghỉ ngơi. Người Vy Hào tự xưng mình là đế quốc Đại Linh. Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chúng chỉ là bọn Đại Linh xấu xa. Đồng thời anh cũng thầm suy đoán về khả năng có thể xảy ra trước khi anh đến. Tổ Long!Long tộc?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1198 “Phải, siêu tự nhiên!”Chính Long Ngao cũng từng bị lạc ở gần Thương Lĩnh. Đây là chuyện không có khả năng, dù không có la bàn, không có các thiết bị chỉ phương hướng thì dựa vào kinh nghiệm của mình, Long Ngao cũng có thể một mình đi xuyên qua khu rừng rậm nguyên sinh. “Hả? Bị lạc ư? Ý cậu là Thương Lĩnh có gì đó…” “Phải, siêu tự nhiên!” Long Ngao cực kỳ chắc chắn với suy đoán của mình. Năm ngày trước Long Ngao bị lạc thì hai ngày sau anh ta lại xuất hiện trong một ngọn núi lớn bên cạnh thành phố Giang Hải, cách thành phố Giang Hải không đến hai mươi cây số. Nhưng Thương Lĩnh lại cách thành phố Giang Hải gần ba trăm kilomet. Nếu không phải trong tình huống gấp rút hành quân thì Long Ngao tuyệt đối không thể đi bộ được mấy trăm kilomet, chạy đến thành phố Giang Hải. “Ừ, tôi biết rồi, đêm nay chúng ta thẳng tiến đến Thương Lĩnh”. Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Chỉ là anh chưa từng tiếp xúc với những hiện tượng tương tự như vậy, càng không có bất kỳ tin tức có giá trị nào, chỉ còn cách đến khu vực người Vy Hào khai phá để tìm kiếm manh mối. “Trong đám người Vy Hào đó có cao thủ, ít nhất tôi không phải là đối thủ của người đó. Mặc dù không tiếp cận quá gần nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương”. Long Ngao nghiêm mặt nói. Đó là một sức mạnh đáng sợ, dường như mọi cử động của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương. Cho dù lúc nào đi chăng nữa cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm. Chỉ là đối phương chưa ra tay với anh ta và người của điện Thần Long thôi, đến giờ không có ai bị thương, cũng không ai mất tích hay chết chóc gì. Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm chẳng hề dễ chịu chút nào. Thế nên từ đầu đến cuối mấy người Long Ngao không dám tiếp cận quá gần với đám người Vy Hào đó. “Chưa đến lượt bọn người Vy Hào làm mưa làm gió trên lãnh thổ Hoa Quốc”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế xe nghỉ ngơi. Người Vy Hào tự xưng mình là đế quốc Đại Linh. Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chúng chỉ là bọn Đại Linh xấu xa. Đồng thời anh cũng thầm suy đoán về khả năng có thể xảy ra trước khi anh đến. Tổ Long!Long tộc?