Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1200

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1200 Không hề có cảm giác căng thẳng.Nhìn từ những tảng đá lớn bên cạnh, hẳn là vừa mới được đào xong. “Vù” Soạt! Cả người Long Ngao không khỏi run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến. Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được, dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. “Người xưa Hoa Quốc có câu quá tam ba bận, hôm qua đã là lần thứ tư rồi, lẽ nào đến lúc chết các người mới chịu dừng lại?” Một giọng nói quái gở vang lên, dường như âm thanh đó phát ra từ bốn phía. Tiêu Chính Văn càng xác định phỏng đoán của mình, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương. “Nếu đã đến thì đều là khách, xin mời!” Chủ nhân giọng nói đó hệt như một vị thần nhìn xuống một đám tép riu. “Long Vương!” Trán Long Ngao lập tức ướt đẫm mồ hôi. Anh ta đã điều tra xung quanh đây không có thiết bị giám sát nào. Hơn nữa trên núi không một bóng người, đừng nói là người, đến cả một sợi lông chim cũng không có. Làm sao đối phương có thể phát hiện ra anh ta và Tiêu Chính Văn được chứ? Không phải Long Ngao nhát gan mà là bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mình không biết. “Đi thôi, chúng ta bên đó gặp ông ta!” Tiêu Chính Văn thoải mái đứng lên đi về hướng nơi đóng quân dưới núi. Long Ngao cũng cảnh giác đi theo phía sau Tiêu Chính Văn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh. “Đừng tìm nữa, trong rừng cây không có mai phục, không thể bỏ lỡ dịp tốt gặp cao nhân được, lần này xem như chúng ta cùng mở mang kiến thức vậy”. Tiêu Chính Văn rất thoải mái, bình tĩnh, không hề có cảm giác căng thẳng. “Vâng!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên khiến Long Ngao bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi đó cũng dần biến mất.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1200 Không hề có cảm giác căng thẳng.Nhìn từ những tảng đá lớn bên cạnh, hẳn là vừa mới được đào xong. “Vù” Soạt! Cả người Long Ngao không khỏi run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến. Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được, dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. “Người xưa Hoa Quốc có câu quá tam ba bận, hôm qua đã là lần thứ tư rồi, lẽ nào đến lúc chết các người mới chịu dừng lại?” Một giọng nói quái gở vang lên, dường như âm thanh đó phát ra từ bốn phía. Tiêu Chính Văn càng xác định phỏng đoán của mình, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương. “Nếu đã đến thì đều là khách, xin mời!” Chủ nhân giọng nói đó hệt như một vị thần nhìn xuống một đám tép riu. “Long Vương!” Trán Long Ngao lập tức ướt đẫm mồ hôi. Anh ta đã điều tra xung quanh đây không có thiết bị giám sát nào. Hơn nữa trên núi không một bóng người, đừng nói là người, đến cả một sợi lông chim cũng không có. Làm sao đối phương có thể phát hiện ra anh ta và Tiêu Chính Văn được chứ? Không phải Long Ngao nhát gan mà là bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mình không biết. “Đi thôi, chúng ta bên đó gặp ông ta!” Tiêu Chính Văn thoải mái đứng lên đi về hướng nơi đóng quân dưới núi. Long Ngao cũng cảnh giác đi theo phía sau Tiêu Chính Văn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh. “Đừng tìm nữa, trong rừng cây không có mai phục, không thể bỏ lỡ dịp tốt gặp cao nhân được, lần này xem như chúng ta cùng mở mang kiến thức vậy”. Tiêu Chính Văn rất thoải mái, bình tĩnh, không hề có cảm giác căng thẳng. “Vâng!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên khiến Long Ngao bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi đó cũng dần biến mất.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1200 Không hề có cảm giác căng thẳng.Nhìn từ những tảng đá lớn bên cạnh, hẳn là vừa mới được đào xong. “Vù” Soạt! Cả người Long Ngao không khỏi run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến. Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được, dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. “Người xưa Hoa Quốc có câu quá tam ba bận, hôm qua đã là lần thứ tư rồi, lẽ nào đến lúc chết các người mới chịu dừng lại?” Một giọng nói quái gở vang lên, dường như âm thanh đó phát ra từ bốn phía. Tiêu Chính Văn càng xác định phỏng đoán của mình, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương. “Nếu đã đến thì đều là khách, xin mời!” Chủ nhân giọng nói đó hệt như một vị thần nhìn xuống một đám tép riu. “Long Vương!” Trán Long Ngao lập tức ướt đẫm mồ hôi. Anh ta đã điều tra xung quanh đây không có thiết bị giám sát nào. Hơn nữa trên núi không một bóng người, đừng nói là người, đến cả một sợi lông chim cũng không có. Làm sao đối phương có thể phát hiện ra anh ta và Tiêu Chính Văn được chứ? Không phải Long Ngao nhát gan mà là bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mình không biết. “Đi thôi, chúng ta bên đó gặp ông ta!” Tiêu Chính Văn thoải mái đứng lên đi về hướng nơi đóng quân dưới núi. Long Ngao cũng cảnh giác đi theo phía sau Tiêu Chính Văn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh. “Đừng tìm nữa, trong rừng cây không có mai phục, không thể bỏ lỡ dịp tốt gặp cao nhân được, lần này xem như chúng ta cùng mở mang kiến thức vậy”. Tiêu Chính Văn rất thoải mái, bình tĩnh, không hề có cảm giác căng thẳng. “Vâng!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên khiến Long Ngao bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi đó cũng dần biến mất.

Chương 1200