Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1221
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1221 Tiêu Long chết thật rồi sao?“Nơi này có một huyệt trống, kết quả thế nào?” Dược sư Hoàng dùng tay chỉ vào bàn cờ. “Ồ…” Đại trưởng lão do dự hồi lâu, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đi nước này thì chỉ có cái chết!” Dược sư Hoàng nhặt bốn quân quân cờ từ trên bàn cờ lên, nói: “Viên Hỗn Thiên quả thực không tầm thường, nhưng ông đừng quên, vẫn còn người đó nữa, Tiêu Long!” “Cả Hoa Quốc đều đã biết tới chuyện này, mà Tiêu Long lại bặt vô âm tín, điều đó có nghĩa là gì?” “Tiêu Long… vẫn còn sống sao?” Đại trưởng lão nhìn dược sư Hoàng với vẻ khó hiểu. “Ai dám nói chắc chắn là Tiêu Long đã chết? Tiêu Chính Văn mà chết thì nhà họ Tiêu thật sự không còn đời sau nữa rồi! Tiêu Long nhất định sẽ trở lại, vậy thì kết quả sẽ là nhà họ Viên hay là nhà họ Tiêu diệt vong đây?” Dược sư Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía chân trời. Một áng mây đỏ như sắc máu phản chiếu ráng chiều rực lửa. “Ông đang nói nhà họ Viên sẽ thua nhà họ Tiêu sao?” Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, nói. “Thua? Chưa chắc, tình thế chưa rõ ràng, thế tiến công tốt nhất chính là phòng thủ, bất động luôn luôn mạnh hơn rục rịch hành động ngu xuẩn!” Giọng nói lạnh tanh của dược sư Hoàng vang lên, không có một chút tình cảm nào. “Cốc Chủ anh minh, tôi đã hiểu rồi!” Đại trưởng lão vội vàng khom lưng hành lễ, thu tờ báo đó lại rồi cung kính lùi ra bên ngoài. Sau khi Đại trưởng lão đi khuất, dược sư Hoàng mới chậm rãi đứng dậy đi tản bộ trong sân. Tiêu Long… Tiêu Long chết thật rồi sao? Một cái xác cháy đen không nói lên điều gì cả! Tiêu Chính Văn chạy trốn rồi sao? Hay là cậu ta còn chẳng buồn bận tâm tới Viên Hỗn Thiên? Đủ loại phỏng đoán đều đang từ từ suy diễn trong đầu dược sư Hoàng. Mỗi kiểu phỏng đoán mặc dù đều sẽ có kết cục không giống nhau, thế nhưng dược sư Hoàng vẫn kiên định rằng dù cho có mất đi cơ hội cực tốt trước mắt thì cũng tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm!Lúc này, bên trong thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1221 Tiêu Long chết thật rồi sao?“Nơi này có một huyệt trống, kết quả thế nào?” Dược sư Hoàng dùng tay chỉ vào bàn cờ. “Ồ…” Đại trưởng lão do dự hồi lâu, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đi nước này thì chỉ có cái chết!” Dược sư Hoàng nhặt bốn quân quân cờ từ trên bàn cờ lên, nói: “Viên Hỗn Thiên quả thực không tầm thường, nhưng ông đừng quên, vẫn còn người đó nữa, Tiêu Long!” “Cả Hoa Quốc đều đã biết tới chuyện này, mà Tiêu Long lại bặt vô âm tín, điều đó có nghĩa là gì?” “Tiêu Long… vẫn còn sống sao?” Đại trưởng lão nhìn dược sư Hoàng với vẻ khó hiểu. “Ai dám nói chắc chắn là Tiêu Long đã chết? Tiêu Chính Văn mà chết thì nhà họ Tiêu thật sự không còn đời sau nữa rồi! Tiêu Long nhất định sẽ trở lại, vậy thì kết quả sẽ là nhà họ Viên hay là nhà họ Tiêu diệt vong đây?” Dược sư Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía chân trời. Một áng mây đỏ như sắc máu phản chiếu ráng chiều rực lửa. “Ông đang nói nhà họ Viên sẽ thua nhà họ Tiêu sao?” Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, nói. “Thua? Chưa chắc, tình thế chưa rõ ràng, thế tiến công tốt nhất chính là phòng thủ, bất động luôn luôn mạnh hơn rục rịch hành động ngu xuẩn!” Giọng nói lạnh tanh của dược sư Hoàng vang lên, không có một chút tình cảm nào. “Cốc Chủ anh minh, tôi đã hiểu rồi!” Đại trưởng lão vội vàng khom lưng hành lễ, thu tờ báo đó lại rồi cung kính lùi ra bên ngoài. Sau khi Đại trưởng lão đi khuất, dược sư Hoàng mới chậm rãi đứng dậy đi tản bộ trong sân. Tiêu Long… Tiêu Long chết thật rồi sao? Một cái xác cháy đen không nói lên điều gì cả! Tiêu Chính Văn chạy trốn rồi sao? Hay là cậu ta còn chẳng buồn bận tâm tới Viên Hỗn Thiên? Đủ loại phỏng đoán đều đang từ từ suy diễn trong đầu dược sư Hoàng. Mỗi kiểu phỏng đoán mặc dù đều sẽ có kết cục không giống nhau, thế nhưng dược sư Hoàng vẫn kiên định rằng dù cho có mất đi cơ hội cực tốt trước mắt thì cũng tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm!Lúc này, bên trong thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1221 Tiêu Long chết thật rồi sao?“Nơi này có một huyệt trống, kết quả thế nào?” Dược sư Hoàng dùng tay chỉ vào bàn cờ. “Ồ…” Đại trưởng lão do dự hồi lâu, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đi nước này thì chỉ có cái chết!” Dược sư Hoàng nhặt bốn quân quân cờ từ trên bàn cờ lên, nói: “Viên Hỗn Thiên quả thực không tầm thường, nhưng ông đừng quên, vẫn còn người đó nữa, Tiêu Long!” “Cả Hoa Quốc đều đã biết tới chuyện này, mà Tiêu Long lại bặt vô âm tín, điều đó có nghĩa là gì?” “Tiêu Long… vẫn còn sống sao?” Đại trưởng lão nhìn dược sư Hoàng với vẻ khó hiểu. “Ai dám nói chắc chắn là Tiêu Long đã chết? Tiêu Chính Văn mà chết thì nhà họ Tiêu thật sự không còn đời sau nữa rồi! Tiêu Long nhất định sẽ trở lại, vậy thì kết quả sẽ là nhà họ Viên hay là nhà họ Tiêu diệt vong đây?” Dược sư Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía chân trời. Một áng mây đỏ như sắc máu phản chiếu ráng chiều rực lửa. “Ông đang nói nhà họ Viên sẽ thua nhà họ Tiêu sao?” Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, nói. “Thua? Chưa chắc, tình thế chưa rõ ràng, thế tiến công tốt nhất chính là phòng thủ, bất động luôn luôn mạnh hơn rục rịch hành động ngu xuẩn!” Giọng nói lạnh tanh của dược sư Hoàng vang lên, không có một chút tình cảm nào. “Cốc Chủ anh minh, tôi đã hiểu rồi!” Đại trưởng lão vội vàng khom lưng hành lễ, thu tờ báo đó lại rồi cung kính lùi ra bên ngoài. Sau khi Đại trưởng lão đi khuất, dược sư Hoàng mới chậm rãi đứng dậy đi tản bộ trong sân. Tiêu Long… Tiêu Long chết thật rồi sao? Một cái xác cháy đen không nói lên điều gì cả! Tiêu Chính Văn chạy trốn rồi sao? Hay là cậu ta còn chẳng buồn bận tâm tới Viên Hỗn Thiên? Đủ loại phỏng đoán đều đang từ từ suy diễn trong đầu dược sư Hoàng. Mỗi kiểu phỏng đoán mặc dù đều sẽ có kết cục không giống nhau, thế nhưng dược sư Hoàng vẫn kiên định rằng dù cho có mất đi cơ hội cực tốt trước mắt thì cũng tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm!Lúc này, bên trong thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.