Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1232
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1232 Ông Viên đúng là thần tiên!Chỉ còn lại một mình ông ta đứng trong mưa. “Hừ, Quách Diễn, bỏ qua đi, lát nữa ông Viễn tới rồi, tháng ngày tốt đẹp của Tiêu Chính Văn cũng không còn mấy nữa đâu!” Người đàn ông trung niên vẫy tay với người đàn ông mặc bộ đồ đại cán. Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán siết chặt nắm đấm, ông ta vừa xuống núi chưa được ba tháng đã nghe nói Tiêu Chính Văn ngang ngược hống hách ở Giang Trung đến mức nào, vì thế mới cố ý đến đây gặp Tiêu Chính Văn. Ông cụ Viên gì chứ, Quách Diễn hoàn toàn không để ý tới. Ông ta muốn đích thân xử lý Tiêu Chính Văn, đây là cơ hội để nổi danh nhanh nhất sau khi ông ta xuống núi. Nhưng vừa xuất hiện đã bị người ta coi thường như vậy. Ngay cả đám người nhà họ Lãnh cũng coi ông ta là không khí, đúng là đang sỉ nhục ông ta! “Sếp Lục, nếu ông cụ Viên tới thì ông vào trong trước đi, tôi ở đây chờ Tiêu Chính Văn!” Quách Diễn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan, không cam tâm nói. Đúng lúc này, ở phía xa, lại có một đoàn xe sang trọng lái về phía này. Giang Chí Trung vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Viên Hỗn Thiên, ông ta sốt sắng đi về phía đó. “Ông Viên… ông Viên!” Giang Chí Trung vừa hét lên hai tiếng đã bị một đệ tử của nhà họ Viên đẩy ra xa. Những nhân vật đứng đầu trong ngành y dược ở Giang Trung đều phải đứng từ xa, cung kính với Viên Hỗn Thiên. Một tên hề vô danh tiểu tốt như Giang Chí Trung lấy tư cách gì mà lại gần chứ? “Ông Viên!” Đám đông đang chờ ở cửa lập tức lao về phía Viên Hỗn Thiên, cúi người chào hỏi. Viên Hỗn Thiên thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đám người đó lấy một cái, mà sải bước đi về phía cửa nhà hàng. Cùng lúc Viên Hỗn Thiên đi xuống xe, mọi người đã phát hiện ra một cảnh tượng hiếm thấy, nước mưa hoàn toàn không rơi xuống người của Viên Hỗn Thiên, mưa to như vậy, thậm chí giày của cụ ta cũng không hề bị ướt. “Ôi, ông Viên đúng là thần tiên!” Lúc này, trong đám người có người đã phát hiện ra, kinh ngạc lên tiếng. So với Tiêu Chính Văn vẫn cần có người che ô, thì đúng là sự khác biệt một trời một vực! Lúc này, cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan phía đối diện mở ra, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan sánh vai cùng bước ra ngoài. Phía sau, người nhà họ Lãnh cũng nối đuôi nhau đi theo. “Tiêu Chính Văn!”Giang Chí Trung hét lớn về phía tập đoàn Vy Nhan.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1232 Ông Viên đúng là thần tiên!Chỉ còn lại một mình ông ta đứng trong mưa. “Hừ, Quách Diễn, bỏ qua đi, lát nữa ông Viễn tới rồi, tháng ngày tốt đẹp của Tiêu Chính Văn cũng không còn mấy nữa đâu!” Người đàn ông trung niên vẫy tay với người đàn ông mặc bộ đồ đại cán. Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán siết chặt nắm đấm, ông ta vừa xuống núi chưa được ba tháng đã nghe nói Tiêu Chính Văn ngang ngược hống hách ở Giang Trung đến mức nào, vì thế mới cố ý đến đây gặp Tiêu Chính Văn. Ông cụ Viên gì chứ, Quách Diễn hoàn toàn không để ý tới. Ông ta muốn đích thân xử lý Tiêu Chính Văn, đây là cơ hội để nổi danh nhanh nhất sau khi ông ta xuống núi. Nhưng vừa xuất hiện đã bị người ta coi thường như vậy. Ngay cả đám người nhà họ Lãnh cũng coi ông ta là không khí, đúng là đang sỉ nhục ông ta! “Sếp Lục, nếu ông cụ Viên tới thì ông vào trong trước đi, tôi ở đây chờ Tiêu Chính Văn!” Quách Diễn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan, không cam tâm nói. Đúng lúc này, ở phía xa, lại có một đoàn xe sang trọng lái về phía này. Giang Chí Trung vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Viên Hỗn Thiên, ông ta sốt sắng đi về phía đó. “Ông Viên… ông Viên!” Giang Chí Trung vừa hét lên hai tiếng đã bị một đệ tử của nhà họ Viên đẩy ra xa. Những nhân vật đứng đầu trong ngành y dược ở Giang Trung đều phải đứng từ xa, cung kính với Viên Hỗn Thiên. Một tên hề vô danh tiểu tốt như Giang Chí Trung lấy tư cách gì mà lại gần chứ? “Ông Viên!” Đám đông đang chờ ở cửa lập tức lao về phía Viên Hỗn Thiên, cúi người chào hỏi. Viên Hỗn Thiên thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đám người đó lấy một cái, mà sải bước đi về phía cửa nhà hàng. Cùng lúc Viên Hỗn Thiên đi xuống xe, mọi người đã phát hiện ra một cảnh tượng hiếm thấy, nước mưa hoàn toàn không rơi xuống người của Viên Hỗn Thiên, mưa to như vậy, thậm chí giày của cụ ta cũng không hề bị ướt. “Ôi, ông Viên đúng là thần tiên!” Lúc này, trong đám người có người đã phát hiện ra, kinh ngạc lên tiếng. So với Tiêu Chính Văn vẫn cần có người che ô, thì đúng là sự khác biệt một trời một vực! Lúc này, cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan phía đối diện mở ra, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan sánh vai cùng bước ra ngoài. Phía sau, người nhà họ Lãnh cũng nối đuôi nhau đi theo. “Tiêu Chính Văn!”Giang Chí Trung hét lớn về phía tập đoàn Vy Nhan.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1232 Ông Viên đúng là thần tiên!Chỉ còn lại một mình ông ta đứng trong mưa. “Hừ, Quách Diễn, bỏ qua đi, lát nữa ông Viễn tới rồi, tháng ngày tốt đẹp của Tiêu Chính Văn cũng không còn mấy nữa đâu!” Người đàn ông trung niên vẫy tay với người đàn ông mặc bộ đồ đại cán. Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán siết chặt nắm đấm, ông ta vừa xuống núi chưa được ba tháng đã nghe nói Tiêu Chính Văn ngang ngược hống hách ở Giang Trung đến mức nào, vì thế mới cố ý đến đây gặp Tiêu Chính Văn. Ông cụ Viên gì chứ, Quách Diễn hoàn toàn không để ý tới. Ông ta muốn đích thân xử lý Tiêu Chính Văn, đây là cơ hội để nổi danh nhanh nhất sau khi ông ta xuống núi. Nhưng vừa xuất hiện đã bị người ta coi thường như vậy. Ngay cả đám người nhà họ Lãnh cũng coi ông ta là không khí, đúng là đang sỉ nhục ông ta! “Sếp Lục, nếu ông cụ Viên tới thì ông vào trong trước đi, tôi ở đây chờ Tiêu Chính Văn!” Quách Diễn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan, không cam tâm nói. Đúng lúc này, ở phía xa, lại có một đoàn xe sang trọng lái về phía này. Giang Chí Trung vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Viên Hỗn Thiên, ông ta sốt sắng đi về phía đó. “Ông Viên… ông Viên!” Giang Chí Trung vừa hét lên hai tiếng đã bị một đệ tử của nhà họ Viên đẩy ra xa. Những nhân vật đứng đầu trong ngành y dược ở Giang Trung đều phải đứng từ xa, cung kính với Viên Hỗn Thiên. Một tên hề vô danh tiểu tốt như Giang Chí Trung lấy tư cách gì mà lại gần chứ? “Ông Viên!” Đám đông đang chờ ở cửa lập tức lao về phía Viên Hỗn Thiên, cúi người chào hỏi. Viên Hỗn Thiên thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đám người đó lấy một cái, mà sải bước đi về phía cửa nhà hàng. Cùng lúc Viên Hỗn Thiên đi xuống xe, mọi người đã phát hiện ra một cảnh tượng hiếm thấy, nước mưa hoàn toàn không rơi xuống người của Viên Hỗn Thiên, mưa to như vậy, thậm chí giày của cụ ta cũng không hề bị ướt. “Ôi, ông Viên đúng là thần tiên!” Lúc này, trong đám người có người đã phát hiện ra, kinh ngạc lên tiếng. So với Tiêu Chính Văn vẫn cần có người che ô, thì đúng là sự khác biệt một trời một vực! Lúc này, cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan phía đối diện mở ra, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan sánh vai cùng bước ra ngoài. Phía sau, người nhà họ Lãnh cũng nối đuôi nhau đi theo. “Tiêu Chính Văn!”Giang Chí Trung hét lớn về phía tập đoàn Vy Nhan.