Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1240
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1240 Phụng Tường Lâu.Không ít người trước đây có ác cảm với Tiêu Chính Văn, lúc này cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lãnh Kế Hồng. “Cậu… cậu Tiêu, mời… đi bên này!” Sắc mặt Lãnh Kế Hồng trắng bệch, hẳn là vẫn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi lúc nãy, hai chân vẫn còn đang run cầm cập. Nhưng ông ta vẫn kiên trì sải bước mời Tiêu Chính Văn vào thang máy. Lúc này tất cả phục vụ, tiếp tân, bảo vệ ở trước cửa, thậm chí cả trong sảnh lớn đều sững sờ. Hôm nay khách sạn của họ mời đến một người mạnh thế mức nào vậy? Chỉ một đầu ngón tay mà đã đánh bay được một người sống sờ sờ, hơn nữa còn đánh người đó chết tại chỗ. Đầu ngón tay của anh ta mạnh đến mức nào? “Ờ… chuyện đó, Tiểu Trương, mau… mau dẫn đường cho cậu này!” Thấy cửa thang máy sắp đóng, quản lý sảnh lớn mới hoàn hồn lại nói với một tiếp tân đứng bên cạnh. Lúc này. Tại Phụng Tường Lâu. Hàn Chấn Húc ngồi ở hàng ghế cuối đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Quách Diễn đã đi gần một tiếng đồng hồ mà sao vẫn chưa về nữa? Chẳng lẽ là… Đúng lúc này, một thanh niên vóc người hơi mập mạp, chỉ vào Hàn Chấn Húc nói: “Sếp Hàn, mau mời ông Viên một ly nào”. “Hả?” Lúc này Hàn Chấn Húc mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly rượu trong tay lên đi đến gần Viên Hỗn Thiên, cúi người xuống nói: “Ông Viên, thật vinh hạnh khi được uống với ông một ly, tôi đúng là gặp may ba đời”. Viên Hỗn Thiên híp mắt nhìn Hàn Chấn Húc nói: “Lẽ nào sếp Hàn có tâm sự gì sao? Hay là không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với ông già tôi?” “Hả?” Hàn Chấn Húc vội xua tay nói: “Không không, ông Viên, có thể uống rượu với ông là phúc đức của tổ tiên để lại, tôi đang lo cho Quách Diễn – vệ sĩ của tôi thôi”.“Ồ? Vệ sĩ của cậu sao?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1240 Phụng Tường Lâu.Không ít người trước đây có ác cảm với Tiêu Chính Văn, lúc này cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lãnh Kế Hồng. “Cậu… cậu Tiêu, mời… đi bên này!” Sắc mặt Lãnh Kế Hồng trắng bệch, hẳn là vẫn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi lúc nãy, hai chân vẫn còn đang run cầm cập. Nhưng ông ta vẫn kiên trì sải bước mời Tiêu Chính Văn vào thang máy. Lúc này tất cả phục vụ, tiếp tân, bảo vệ ở trước cửa, thậm chí cả trong sảnh lớn đều sững sờ. Hôm nay khách sạn của họ mời đến một người mạnh thế mức nào vậy? Chỉ một đầu ngón tay mà đã đánh bay được một người sống sờ sờ, hơn nữa còn đánh người đó chết tại chỗ. Đầu ngón tay của anh ta mạnh đến mức nào? “Ờ… chuyện đó, Tiểu Trương, mau… mau dẫn đường cho cậu này!” Thấy cửa thang máy sắp đóng, quản lý sảnh lớn mới hoàn hồn lại nói với một tiếp tân đứng bên cạnh. Lúc này. Tại Phụng Tường Lâu. Hàn Chấn Húc ngồi ở hàng ghế cuối đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Quách Diễn đã đi gần một tiếng đồng hồ mà sao vẫn chưa về nữa? Chẳng lẽ là… Đúng lúc này, một thanh niên vóc người hơi mập mạp, chỉ vào Hàn Chấn Húc nói: “Sếp Hàn, mau mời ông Viên một ly nào”. “Hả?” Lúc này Hàn Chấn Húc mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly rượu trong tay lên đi đến gần Viên Hỗn Thiên, cúi người xuống nói: “Ông Viên, thật vinh hạnh khi được uống với ông một ly, tôi đúng là gặp may ba đời”. Viên Hỗn Thiên híp mắt nhìn Hàn Chấn Húc nói: “Lẽ nào sếp Hàn có tâm sự gì sao? Hay là không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với ông già tôi?” “Hả?” Hàn Chấn Húc vội xua tay nói: “Không không, ông Viên, có thể uống rượu với ông là phúc đức của tổ tiên để lại, tôi đang lo cho Quách Diễn – vệ sĩ của tôi thôi”.“Ồ? Vệ sĩ của cậu sao?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1240 Phụng Tường Lâu.Không ít người trước đây có ác cảm với Tiêu Chính Văn, lúc này cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lãnh Kế Hồng. “Cậu… cậu Tiêu, mời… đi bên này!” Sắc mặt Lãnh Kế Hồng trắng bệch, hẳn là vẫn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi lúc nãy, hai chân vẫn còn đang run cầm cập. Nhưng ông ta vẫn kiên trì sải bước mời Tiêu Chính Văn vào thang máy. Lúc này tất cả phục vụ, tiếp tân, bảo vệ ở trước cửa, thậm chí cả trong sảnh lớn đều sững sờ. Hôm nay khách sạn của họ mời đến một người mạnh thế mức nào vậy? Chỉ một đầu ngón tay mà đã đánh bay được một người sống sờ sờ, hơn nữa còn đánh người đó chết tại chỗ. Đầu ngón tay của anh ta mạnh đến mức nào? “Ờ… chuyện đó, Tiểu Trương, mau… mau dẫn đường cho cậu này!” Thấy cửa thang máy sắp đóng, quản lý sảnh lớn mới hoàn hồn lại nói với một tiếp tân đứng bên cạnh. Lúc này. Tại Phụng Tường Lâu. Hàn Chấn Húc ngồi ở hàng ghế cuối đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Quách Diễn đã đi gần một tiếng đồng hồ mà sao vẫn chưa về nữa? Chẳng lẽ là… Đúng lúc này, một thanh niên vóc người hơi mập mạp, chỉ vào Hàn Chấn Húc nói: “Sếp Hàn, mau mời ông Viên một ly nào”. “Hả?” Lúc này Hàn Chấn Húc mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly rượu trong tay lên đi đến gần Viên Hỗn Thiên, cúi người xuống nói: “Ông Viên, thật vinh hạnh khi được uống với ông một ly, tôi đúng là gặp may ba đời”. Viên Hỗn Thiên híp mắt nhìn Hàn Chấn Húc nói: “Lẽ nào sếp Hàn có tâm sự gì sao? Hay là không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với ông già tôi?” “Hả?” Hàn Chấn Húc vội xua tay nói: “Không không, ông Viên, có thể uống rượu với ông là phúc đức của tổ tiên để lại, tôi đang lo cho Quách Diễn – vệ sĩ của tôi thôi”.“Ồ? Vệ sĩ của cậu sao?”