Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1275

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1275“Tiêu Chính Văn, nộp mạng đi!” Cú đánh này của Viên Thắng Thiên mang theo tiếng gió vù vù, phối hợp vô cùng ăn khớp với cơn cuồng phong ban nãy! Tiêu Chính Văn liên tiếp lùi ra sau, đầu tiên là né tránh trận gió xoáy đó, sau đó lại quay người tránh cú đấm của Viên Thắng Thiên, giơ chân lên, đầu gối thúc thẳng vào ngực của Viên Thắng Thiên! “Bốp!” Lúc đầu gối của Tiêu Chính Văn thúc vào ngực của Viên Thắng Thiên, cú đấm của Viên Thắng Thiên cũng đồng thời đập vào đầu gối của Tiêu Chính Văn! Không trung lập tức bùng nổ một làn sóng khí. Cơ thể của hai người vừa mới tách ra đã lại lao vào một chỗ cùng nhau chiến đấu. Hai nắm đấm của Viên Thắng Thiên nhanh như tia điện, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn vừa né đòn nhanh như cắt vừa trả đòn, hai người đã đấu với nhau không dưới một nghìn chiêu! Viên Thắng Thiên dù gì cũng ở cảnh giới cao, mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc! Nếu so sánh, bất luận là thể năng hay là lực đạo, Tiêu Chính Văn đều không có cách nào sánh bằng Viên Thắng Thiên. Giao đấu chưa đến mười phút, mồ hôi trên trán Tiêu Chính Văn đã chảy đầm đìa. Mà Viên Thắng Thiên lại vẫn bình thường như không, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Cứ tiếp tục đánh tiếp thế này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua! Khoé miệng Viên Thắng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thâm độc! Thế nhưng đúng lúc này, cú đấm tay phải của Viên Thắng Thiên vừa đánh trúng vào ngực của Tiêu Chính Văn, chỉ thấy ngực của Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng sắc lạnh, một luồng sáng màu vàng phát ra từ nơi đó. Trong đầu Viên Thắng Thiên đột nhiên bị một cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ, vội vàng thu tay lại. Thế nhưng cụ ta lại kinh ngạc phát hiện ra, cơ thể của mình đã hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa! Sao có thể như vậy chứ! Lẽ nào… lẽ nào đây là… Trận pháp! Viên Thắng Thiên bị ý nghĩ này doạ sợ chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh! Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ tinh thông võ thuật mà còn tinh thông cả trận pháp nữa sao? Mẹ kiếp! Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, Viên Thắng Thiên thể hiện hết toàn bộ võ thuật của mình ra! Một bức tường khí đột nhiên chắn ngay trước người Viên Thắng Thiên. Một giây sau, một thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, ngôi sao lạnh băng sắc nhọn đó cứ thế lao về phía Viên Thắng Thiên.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1275“Tiêu Chính Văn, nộp mạng đi!” Cú đánh này của Viên Thắng Thiên mang theo tiếng gió vù vù, phối hợp vô cùng ăn khớp với cơn cuồng phong ban nãy! Tiêu Chính Văn liên tiếp lùi ra sau, đầu tiên là né tránh trận gió xoáy đó, sau đó lại quay người tránh cú đấm của Viên Thắng Thiên, giơ chân lên, đầu gối thúc thẳng vào ngực của Viên Thắng Thiên! “Bốp!” Lúc đầu gối của Tiêu Chính Văn thúc vào ngực của Viên Thắng Thiên, cú đấm của Viên Thắng Thiên cũng đồng thời đập vào đầu gối của Tiêu Chính Văn! Không trung lập tức bùng nổ một làn sóng khí. Cơ thể của hai người vừa mới tách ra đã lại lao vào một chỗ cùng nhau chiến đấu. Hai nắm đấm của Viên Thắng Thiên nhanh như tia điện, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn vừa né đòn nhanh như cắt vừa trả đòn, hai người đã đấu với nhau không dưới một nghìn chiêu! Viên Thắng Thiên dù gì cũng ở cảnh giới cao, mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc! Nếu so sánh, bất luận là thể năng hay là lực đạo, Tiêu Chính Văn đều không có cách nào sánh bằng Viên Thắng Thiên. Giao đấu chưa đến mười phút, mồ hôi trên trán Tiêu Chính Văn đã chảy đầm đìa. Mà Viên Thắng Thiên lại vẫn bình thường như không, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Cứ tiếp tục đánh tiếp thế này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua! Khoé miệng Viên Thắng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thâm độc! Thế nhưng đúng lúc này, cú đấm tay phải của Viên Thắng Thiên vừa đánh trúng vào ngực của Tiêu Chính Văn, chỉ thấy ngực của Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng sắc lạnh, một luồng sáng màu vàng phát ra từ nơi đó. Trong đầu Viên Thắng Thiên đột nhiên bị một cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ, vội vàng thu tay lại. Thế nhưng cụ ta lại kinh ngạc phát hiện ra, cơ thể của mình đã hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa! Sao có thể như vậy chứ! Lẽ nào… lẽ nào đây là… Trận pháp! Viên Thắng Thiên bị ý nghĩ này doạ sợ chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh! Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ tinh thông võ thuật mà còn tinh thông cả trận pháp nữa sao? Mẹ kiếp! Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, Viên Thắng Thiên thể hiện hết toàn bộ võ thuật của mình ra! Một bức tường khí đột nhiên chắn ngay trước người Viên Thắng Thiên. Một giây sau, một thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, ngôi sao lạnh băng sắc nhọn đó cứ thế lao về phía Viên Thắng Thiên.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1275“Tiêu Chính Văn, nộp mạng đi!” Cú đánh này của Viên Thắng Thiên mang theo tiếng gió vù vù, phối hợp vô cùng ăn khớp với cơn cuồng phong ban nãy! Tiêu Chính Văn liên tiếp lùi ra sau, đầu tiên là né tránh trận gió xoáy đó, sau đó lại quay người tránh cú đấm của Viên Thắng Thiên, giơ chân lên, đầu gối thúc thẳng vào ngực của Viên Thắng Thiên! “Bốp!” Lúc đầu gối của Tiêu Chính Văn thúc vào ngực của Viên Thắng Thiên, cú đấm của Viên Thắng Thiên cũng đồng thời đập vào đầu gối của Tiêu Chính Văn! Không trung lập tức bùng nổ một làn sóng khí. Cơ thể của hai người vừa mới tách ra đã lại lao vào một chỗ cùng nhau chiến đấu. Hai nắm đấm của Viên Thắng Thiên nhanh như tia điện, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn vừa né đòn nhanh như cắt vừa trả đòn, hai người đã đấu với nhau không dưới một nghìn chiêu! Viên Thắng Thiên dù gì cũng ở cảnh giới cao, mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc! Nếu so sánh, bất luận là thể năng hay là lực đạo, Tiêu Chính Văn đều không có cách nào sánh bằng Viên Thắng Thiên. Giao đấu chưa đến mười phút, mồ hôi trên trán Tiêu Chính Văn đã chảy đầm đìa. Mà Viên Thắng Thiên lại vẫn bình thường như không, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Cứ tiếp tục đánh tiếp thế này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua! Khoé miệng Viên Thắng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thâm độc! Thế nhưng đúng lúc này, cú đấm tay phải của Viên Thắng Thiên vừa đánh trúng vào ngực của Tiêu Chính Văn, chỉ thấy ngực của Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng sắc lạnh, một luồng sáng màu vàng phát ra từ nơi đó. Trong đầu Viên Thắng Thiên đột nhiên bị một cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ, vội vàng thu tay lại. Thế nhưng cụ ta lại kinh ngạc phát hiện ra, cơ thể của mình đã hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa! Sao có thể như vậy chứ! Lẽ nào… lẽ nào đây là… Trận pháp! Viên Thắng Thiên bị ý nghĩ này doạ sợ chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh! Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ tinh thông võ thuật mà còn tinh thông cả trận pháp nữa sao? Mẹ kiếp! Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, Viên Thắng Thiên thể hiện hết toàn bộ võ thuật của mình ra! Một bức tường khí đột nhiên chắn ngay trước người Viên Thắng Thiên. Một giây sau, một thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, ngôi sao lạnh băng sắc nhọn đó cứ thế lao về phía Viên Thắng Thiên.

Chương 1275