Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1277

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1277Vào lúc Tiêu Chính Văn giơ thanh giáo dài Liệt Long ra, trong cơ thể Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh, khí thế cũng theo đó mà dâng cao thêm lần nữa, một bước tăng lên cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao! “A?” Nghe thấy tiếng phá không đầy bất thường đó, Viên Thắng Thiên không khỏi sững sờ! Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua trước mắt cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long chớp mắt đã tới ngay sát cạnh! Tới lúc cụ ta lại nghĩ tới cách dùng tường khí chắn đỡ thì đã không kịp nữa! “Phụp!” Cả thanh giáo dài xuyên thẳng qua ngực của Viên Thắng Thiên! Bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện ngay sau lưng Viên Thắng Thiên. “Khụ khụ…” Viên Thắng Thiên ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đâm đầy máu trước ngực, cơ thể run lên lẩy bẩy, cụ ta từ từ quay đầu lại, không cam tâm nhìn về phía Tiêu Chính Văn! Chuyện này sao có thể chứ? “Cậu…cậu…” Leng keng! Một giây sau, thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên rơi xuống đất, cả cơ thể đổ rầm xuống dưới võ đài! “Cụ tổ!” “Cụ tổ!” Nhìn thấy vậy, đám người nhà họ Viên ban nãy vẫn còn đắc ý đều kinh ngạc suýt rớt cả cằm! Viên Sùng Long lao thẳng lên trên võ đài, đưa tay đỡ Viên Thắng Thiên lại, nói với sắc mặt trắng bệch: “Cụ tổ! Cụ… cụ… không sao chứ?” “Khụ!” Viên Thắng Thiên chưa kịp trả lời thì đã phun ra thêm một ngụm máu nữa. Ánh mắt vô hồn của cụ ta nhìn Viên Sùng Long, chỉ khẽ lắc đầu với ông ta. Thế nhưng Viên Sùng Long căn bản không hiểu Viên Thắng Thiên rốt cuộc có hàm ý gì! “Hai cụ tổ của nhà họ Viên lần lượt chết ở Giang Trung ư?” Người nhà họ Đông Phương đang nhìn tình hình biến chuyển, đồng loạt hít sâu vào một ngụm khí lạnh! Tên Tiêu Chính Văn này quá ngang ngược! Thế nhưng… Cái chết của hai cụ tổ nhà họ Viên cho họ một lời nhắc nhở! Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không phải là người tầm thường! “Mau… mau đi!” Sau khi Viên Thắng Thiên thốt ra ba chữ cuối cùng trong cuộc đời thì cũng bỏ mạng ngay tại chỗ!Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn cũng đang lảo đảo!Ban nãy, khi thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính văn cũng bị Viên Thắng Thiên đấm trúng vào mạn sườn bên trái.Vết thương cũng không hề nhẹ!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1277Vào lúc Tiêu Chính Văn giơ thanh giáo dài Liệt Long ra, trong cơ thể Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh, khí thế cũng theo đó mà dâng cao thêm lần nữa, một bước tăng lên cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao! “A?” Nghe thấy tiếng phá không đầy bất thường đó, Viên Thắng Thiên không khỏi sững sờ! Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua trước mắt cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long chớp mắt đã tới ngay sát cạnh! Tới lúc cụ ta lại nghĩ tới cách dùng tường khí chắn đỡ thì đã không kịp nữa! “Phụp!” Cả thanh giáo dài xuyên thẳng qua ngực của Viên Thắng Thiên! Bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện ngay sau lưng Viên Thắng Thiên. “Khụ khụ…” Viên Thắng Thiên ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đâm đầy máu trước ngực, cơ thể run lên lẩy bẩy, cụ ta từ từ quay đầu lại, không cam tâm nhìn về phía Tiêu Chính Văn! Chuyện này sao có thể chứ? “Cậu…cậu…” Leng keng! Một giây sau, thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên rơi xuống đất, cả cơ thể đổ rầm xuống dưới võ đài! “Cụ tổ!” “Cụ tổ!” Nhìn thấy vậy, đám người nhà họ Viên ban nãy vẫn còn đắc ý đều kinh ngạc suýt rớt cả cằm! Viên Sùng Long lao thẳng lên trên võ đài, đưa tay đỡ Viên Thắng Thiên lại, nói với sắc mặt trắng bệch: “Cụ tổ! Cụ… cụ… không sao chứ?” “Khụ!” Viên Thắng Thiên chưa kịp trả lời thì đã phun ra thêm một ngụm máu nữa. Ánh mắt vô hồn của cụ ta nhìn Viên Sùng Long, chỉ khẽ lắc đầu với ông ta. Thế nhưng Viên Sùng Long căn bản không hiểu Viên Thắng Thiên rốt cuộc có hàm ý gì! “Hai cụ tổ của nhà họ Viên lần lượt chết ở Giang Trung ư?” Người nhà họ Đông Phương đang nhìn tình hình biến chuyển, đồng loạt hít sâu vào một ngụm khí lạnh! Tên Tiêu Chính Văn này quá ngang ngược! Thế nhưng… Cái chết của hai cụ tổ nhà họ Viên cho họ một lời nhắc nhở! Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không phải là người tầm thường! “Mau… mau đi!” Sau khi Viên Thắng Thiên thốt ra ba chữ cuối cùng trong cuộc đời thì cũng bỏ mạng ngay tại chỗ!Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn cũng đang lảo đảo!Ban nãy, khi thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính văn cũng bị Viên Thắng Thiên đấm trúng vào mạn sườn bên trái.Vết thương cũng không hề nhẹ!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1277Vào lúc Tiêu Chính Văn giơ thanh giáo dài Liệt Long ra, trong cơ thể Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh, khí thế cũng theo đó mà dâng cao thêm lần nữa, một bước tăng lên cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao! “A?” Nghe thấy tiếng phá không đầy bất thường đó, Viên Thắng Thiên không khỏi sững sờ! Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua trước mắt cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long chớp mắt đã tới ngay sát cạnh! Tới lúc cụ ta lại nghĩ tới cách dùng tường khí chắn đỡ thì đã không kịp nữa! “Phụp!” Cả thanh giáo dài xuyên thẳng qua ngực của Viên Thắng Thiên! Bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện ngay sau lưng Viên Thắng Thiên. “Khụ khụ…” Viên Thắng Thiên ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đâm đầy máu trước ngực, cơ thể run lên lẩy bẩy, cụ ta từ từ quay đầu lại, không cam tâm nhìn về phía Tiêu Chính Văn! Chuyện này sao có thể chứ? “Cậu…cậu…” Leng keng! Một giây sau, thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên rơi xuống đất, cả cơ thể đổ rầm xuống dưới võ đài! “Cụ tổ!” “Cụ tổ!” Nhìn thấy vậy, đám người nhà họ Viên ban nãy vẫn còn đắc ý đều kinh ngạc suýt rớt cả cằm! Viên Sùng Long lao thẳng lên trên võ đài, đưa tay đỡ Viên Thắng Thiên lại, nói với sắc mặt trắng bệch: “Cụ tổ! Cụ… cụ… không sao chứ?” “Khụ!” Viên Thắng Thiên chưa kịp trả lời thì đã phun ra thêm một ngụm máu nữa. Ánh mắt vô hồn của cụ ta nhìn Viên Sùng Long, chỉ khẽ lắc đầu với ông ta. Thế nhưng Viên Sùng Long căn bản không hiểu Viên Thắng Thiên rốt cuộc có hàm ý gì! “Hai cụ tổ của nhà họ Viên lần lượt chết ở Giang Trung ư?” Người nhà họ Đông Phương đang nhìn tình hình biến chuyển, đồng loạt hít sâu vào một ngụm khí lạnh! Tên Tiêu Chính Văn này quá ngang ngược! Thế nhưng… Cái chết của hai cụ tổ nhà họ Viên cho họ một lời nhắc nhở! Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không phải là người tầm thường! “Mau… mau đi!” Sau khi Viên Thắng Thiên thốt ra ba chữ cuối cùng trong cuộc đời thì cũng bỏ mạng ngay tại chỗ!Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn cũng đang lảo đảo!Ban nãy, khi thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính văn cũng bị Viên Thắng Thiên đấm trúng vào mạn sườn bên trái.Vết thương cũng không hề nhẹ!

Chương 1277