Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1282

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1282Độ Thiên Chân Nhân nhìn Tiêu Chính Văn nằm trên giường. “Chồng ơi, anh sao rồi?” Khương Vy Nhan tái mặt nhìn Tiêu Chính Văn uống thuốc trị vết thương của Độ Thiên Chân Nhân. Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở mắt. “Anh không sao. Người nhà họ Viên rời khỏi Giang Trung rồi à?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói. “Cậu Tiêu, chúng ta vừa đi thì đám người nhà họ Viên đã lên máy bay riêng bay về Long Kinh rồi. Hơn nữa vừa nãy có không ít ông lớn ở Giang Trung gọi đến nói mong rằng có thể gặp được cậu để nhận lỗi với cậu”. Lãnh Kế Hồng đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói. “Chồng à, bây giờ có phải chúng ta nên hòa hoãn mối quan hệ với mấy người này không?” Khương Vy Nhan không lo những chuyện khác, cô chỉ lo Tiêu Chính Văn bị thương nặng, ngộ nhỡ mấy gia tộc đó muốn gây xung đột rồi truyền tin tức Tiêu Chính Văn bị thương ra ngoài. “Chủ mẫu, tôi có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không”. Độ Thiên Chân Nhân bước đến trầm giọng nói. “Ông cứ nói đi!” Khương Vy Nhan vẫn có thái độ rất khách sáo với Độ Thiên Chân Nhân, dù sao tuổi cụ ta cũng đã cao. Tính ra Độ Thiên Chân Nhân vẫn lớn hơn ông nội Khương Vy Nhan mười mấy tuổi. “Càng vào lúc nguy cấp thì thái độ càng phải cứng rắn, chủ thượng bị thương nặng là thật nhưng Thiên Kiếm Tông tôi vẫn có thể giúp chủ mẫu một tay, số lượng tuy nhỏ, nhưng như thế mà vẫn có kẻ dám cả gan phản kháng thì giết cả gia tộc”. “Chỉ cần có một tấm gương thì chuyện ở Giang Trung có thể bình yên”. Lãnh Hàn Băng đứng một bên nghe thấy thế, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Cũng may lúc đầu chú ba của hắn kiên trì chứ nếu không nhà họ Lãnh thật sự không còn cách nào cứu nổi. “Như thế… như thế có phải mạnh tay quá rồi không?” Khương Vy Nhan cau mày. Mặc dù bây giờ tính cách của Khương Vy Nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng sau khi nghe Độ Thiên Chân Nhân nói thế cô vẫn không tiếp nhận được. Dù sao cũng là giết cả gia tộc, thế phải giết bao nhiêu người? “Chủ mẫu, cô đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác, nếu hôm nay chủ thượng bị Viên Thắng Thiên đánh bại thì e là chúng ta…” Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân không nói tiếp nữa. “Đúng thế, ông cụ này nói chí phải, nếu hôm nay cậu Tiêu thất bại thì nhà họ Lãnh bọn tôi cũng bị người ta diệt sạch”. Lãnh Kế Hồng cực kỳ tán thành nói. Tiêu Chính Văn nghe hai người nói xong, chỉ thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan. Tiêu Chính Văn đã giao quyền quyết định này cho Khương Vy Nhan.Ai cũng cần phải rèn luyện tính cách cứng rắn trong quá trình trưởng thành.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1282Độ Thiên Chân Nhân nhìn Tiêu Chính Văn nằm trên giường. “Chồng ơi, anh sao rồi?” Khương Vy Nhan tái mặt nhìn Tiêu Chính Văn uống thuốc trị vết thương của Độ Thiên Chân Nhân. Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở mắt. “Anh không sao. Người nhà họ Viên rời khỏi Giang Trung rồi à?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói. “Cậu Tiêu, chúng ta vừa đi thì đám người nhà họ Viên đã lên máy bay riêng bay về Long Kinh rồi. Hơn nữa vừa nãy có không ít ông lớn ở Giang Trung gọi đến nói mong rằng có thể gặp được cậu để nhận lỗi với cậu”. Lãnh Kế Hồng đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói. “Chồng à, bây giờ có phải chúng ta nên hòa hoãn mối quan hệ với mấy người này không?” Khương Vy Nhan không lo những chuyện khác, cô chỉ lo Tiêu Chính Văn bị thương nặng, ngộ nhỡ mấy gia tộc đó muốn gây xung đột rồi truyền tin tức Tiêu Chính Văn bị thương ra ngoài. “Chủ mẫu, tôi có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không”. Độ Thiên Chân Nhân bước đến trầm giọng nói. “Ông cứ nói đi!” Khương Vy Nhan vẫn có thái độ rất khách sáo với Độ Thiên Chân Nhân, dù sao tuổi cụ ta cũng đã cao. Tính ra Độ Thiên Chân Nhân vẫn lớn hơn ông nội Khương Vy Nhan mười mấy tuổi. “Càng vào lúc nguy cấp thì thái độ càng phải cứng rắn, chủ thượng bị thương nặng là thật nhưng Thiên Kiếm Tông tôi vẫn có thể giúp chủ mẫu một tay, số lượng tuy nhỏ, nhưng như thế mà vẫn có kẻ dám cả gan phản kháng thì giết cả gia tộc”. “Chỉ cần có một tấm gương thì chuyện ở Giang Trung có thể bình yên”. Lãnh Hàn Băng đứng một bên nghe thấy thế, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Cũng may lúc đầu chú ba của hắn kiên trì chứ nếu không nhà họ Lãnh thật sự không còn cách nào cứu nổi. “Như thế… như thế có phải mạnh tay quá rồi không?” Khương Vy Nhan cau mày. Mặc dù bây giờ tính cách của Khương Vy Nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng sau khi nghe Độ Thiên Chân Nhân nói thế cô vẫn không tiếp nhận được. Dù sao cũng là giết cả gia tộc, thế phải giết bao nhiêu người? “Chủ mẫu, cô đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác, nếu hôm nay chủ thượng bị Viên Thắng Thiên đánh bại thì e là chúng ta…” Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân không nói tiếp nữa. “Đúng thế, ông cụ này nói chí phải, nếu hôm nay cậu Tiêu thất bại thì nhà họ Lãnh bọn tôi cũng bị người ta diệt sạch”. Lãnh Kế Hồng cực kỳ tán thành nói. Tiêu Chính Văn nghe hai người nói xong, chỉ thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan. Tiêu Chính Văn đã giao quyền quyết định này cho Khương Vy Nhan.Ai cũng cần phải rèn luyện tính cách cứng rắn trong quá trình trưởng thành.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1282Độ Thiên Chân Nhân nhìn Tiêu Chính Văn nằm trên giường. “Chồng ơi, anh sao rồi?” Khương Vy Nhan tái mặt nhìn Tiêu Chính Văn uống thuốc trị vết thương của Độ Thiên Chân Nhân. Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở mắt. “Anh không sao. Người nhà họ Viên rời khỏi Giang Trung rồi à?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói. “Cậu Tiêu, chúng ta vừa đi thì đám người nhà họ Viên đã lên máy bay riêng bay về Long Kinh rồi. Hơn nữa vừa nãy có không ít ông lớn ở Giang Trung gọi đến nói mong rằng có thể gặp được cậu để nhận lỗi với cậu”. Lãnh Kế Hồng đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói. “Chồng à, bây giờ có phải chúng ta nên hòa hoãn mối quan hệ với mấy người này không?” Khương Vy Nhan không lo những chuyện khác, cô chỉ lo Tiêu Chính Văn bị thương nặng, ngộ nhỡ mấy gia tộc đó muốn gây xung đột rồi truyền tin tức Tiêu Chính Văn bị thương ra ngoài. “Chủ mẫu, tôi có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không”. Độ Thiên Chân Nhân bước đến trầm giọng nói. “Ông cứ nói đi!” Khương Vy Nhan vẫn có thái độ rất khách sáo với Độ Thiên Chân Nhân, dù sao tuổi cụ ta cũng đã cao. Tính ra Độ Thiên Chân Nhân vẫn lớn hơn ông nội Khương Vy Nhan mười mấy tuổi. “Càng vào lúc nguy cấp thì thái độ càng phải cứng rắn, chủ thượng bị thương nặng là thật nhưng Thiên Kiếm Tông tôi vẫn có thể giúp chủ mẫu một tay, số lượng tuy nhỏ, nhưng như thế mà vẫn có kẻ dám cả gan phản kháng thì giết cả gia tộc”. “Chỉ cần có một tấm gương thì chuyện ở Giang Trung có thể bình yên”. Lãnh Hàn Băng đứng một bên nghe thấy thế, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Cũng may lúc đầu chú ba của hắn kiên trì chứ nếu không nhà họ Lãnh thật sự không còn cách nào cứu nổi. “Như thế… như thế có phải mạnh tay quá rồi không?” Khương Vy Nhan cau mày. Mặc dù bây giờ tính cách của Khương Vy Nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng sau khi nghe Độ Thiên Chân Nhân nói thế cô vẫn không tiếp nhận được. Dù sao cũng là giết cả gia tộc, thế phải giết bao nhiêu người? “Chủ mẫu, cô đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác, nếu hôm nay chủ thượng bị Viên Thắng Thiên đánh bại thì e là chúng ta…” Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân không nói tiếp nữa. “Đúng thế, ông cụ này nói chí phải, nếu hôm nay cậu Tiêu thất bại thì nhà họ Lãnh bọn tôi cũng bị người ta diệt sạch”. Lãnh Kế Hồng cực kỳ tán thành nói. Tiêu Chính Văn nghe hai người nói xong, chỉ thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan. Tiêu Chính Văn đã giao quyền quyết định này cho Khương Vy Nhan.Ai cũng cần phải rèn luyện tính cách cứng rắn trong quá trình trưởng thành.

Chương 1282