Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1285
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1285Tiêu Chính Văn túm lấy dây thừng, nhảy thẳng lên trên máy bay, sau đó nói với Long Ngao: “Mau, lập tức tới đó với tốc độ nhanh nhất!” “Rõ!” Long Ngao vội vàng gạt cần điều khiển, máy bay trực thăng bay thẳng về phía Tây Nam. Chưa đến nửa ngày, máy bay trực thăng đã bay tới khoảng trời bên trên nơi ở nhà họ Giang! Lúc này, xung quanh nhà họ Giang đang vang vọng tiếng khóc! Tiêu Chính Văn vội vàng nói với Long Ngao: “Xuống, mau!” Đợi máy bay trực thăng đậu lại trên một sườn dốc, Tiêu Chính Văn và Long Ngao lần lượt đi vào trong khu nhà nhà họ Giang. “Con trai của tôi a… con… con làm gì sai cơ chứ, tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế!” Vẫn chưa bước qua cửa, Tiêu Chính Văn đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ. Tiêu Chính Văn vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy khí huyết sục sôi, hai mắt hoa mờ, vết thương cũ suýt tái phát lại! Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Giang Vạn Long đang âm thầm lau những giọt nước mắt của tuổi già, chậm rãi quay đầu lại nhìn. “Ông Giang!” Tiêu Chính Văn không nhịn được mà rơi nước mắt. Lúc này, một chiếc cáng đặt bên trong sân, trên cáng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang nằm bất động. Chỉ là, toàn thân người đó be bét máu, đã không còn nhịp thở nữa. Chỉ điểm này thôi cũng đủ để nhìn ra lúc còn sống người này đã phải chịu cực hình! “Tiêu Chính Văn! Tôi… rốt cuộc tôi đã gây ra tội tình gì?” Nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao, một người cương nghị như Giang Vạn Long cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, oà khóc nức nở. Nhìn thấy con trai mình bị một đám quan chức đến từ Long Kinh đánh đập dã man, Giang Vạn Long lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn! Mà con trai Tần Quốc Hào của Tần Hán Quốc cũng bị người ta dùng gậy kẹp gãy hai chân, sau đó bỏ mạng vì mất máu quá nhiều! Cảnh ngộ của hai nhà gần như không khác nhau chút nào! “Là ai! Là ai ra tay, tên khốn nào lại dã man như vậy?” Long Ngao tức đến mức phổi sắp nổ tung tới nơi, chỉ muốn xé xác kẻ hành hình ra làm trăm nghìn mảnh ngay lập tức! “Ôi! Bỏ đi vậy, có lẽ là do nửa đời trước tôi sát hại quá nhiều, vậy nên mới phải gánh chịu quả báo như thế! Nếu như mấy người đã tới rồi thì vào phòng ngồi trước đi!” Giang Vạn Long lau nước mắt, dẫn Tiêu Chính Văn và Long Ngao vào trong phòng.“Ông Giang, tại sao Thiên Tử lại làm như vậy? Ông Lạc lại lấy cớ gì, còn dám tra tấn người nhà mấy ông dã man như thế?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1285Tiêu Chính Văn túm lấy dây thừng, nhảy thẳng lên trên máy bay, sau đó nói với Long Ngao: “Mau, lập tức tới đó với tốc độ nhanh nhất!” “Rõ!” Long Ngao vội vàng gạt cần điều khiển, máy bay trực thăng bay thẳng về phía Tây Nam. Chưa đến nửa ngày, máy bay trực thăng đã bay tới khoảng trời bên trên nơi ở nhà họ Giang! Lúc này, xung quanh nhà họ Giang đang vang vọng tiếng khóc! Tiêu Chính Văn vội vàng nói với Long Ngao: “Xuống, mau!” Đợi máy bay trực thăng đậu lại trên một sườn dốc, Tiêu Chính Văn và Long Ngao lần lượt đi vào trong khu nhà nhà họ Giang. “Con trai của tôi a… con… con làm gì sai cơ chứ, tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế!” Vẫn chưa bước qua cửa, Tiêu Chính Văn đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ. Tiêu Chính Văn vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy khí huyết sục sôi, hai mắt hoa mờ, vết thương cũ suýt tái phát lại! Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Giang Vạn Long đang âm thầm lau những giọt nước mắt của tuổi già, chậm rãi quay đầu lại nhìn. “Ông Giang!” Tiêu Chính Văn không nhịn được mà rơi nước mắt. Lúc này, một chiếc cáng đặt bên trong sân, trên cáng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang nằm bất động. Chỉ là, toàn thân người đó be bét máu, đã không còn nhịp thở nữa. Chỉ điểm này thôi cũng đủ để nhìn ra lúc còn sống người này đã phải chịu cực hình! “Tiêu Chính Văn! Tôi… rốt cuộc tôi đã gây ra tội tình gì?” Nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao, một người cương nghị như Giang Vạn Long cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, oà khóc nức nở. Nhìn thấy con trai mình bị một đám quan chức đến từ Long Kinh đánh đập dã man, Giang Vạn Long lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn! Mà con trai Tần Quốc Hào của Tần Hán Quốc cũng bị người ta dùng gậy kẹp gãy hai chân, sau đó bỏ mạng vì mất máu quá nhiều! Cảnh ngộ của hai nhà gần như không khác nhau chút nào! “Là ai! Là ai ra tay, tên khốn nào lại dã man như vậy?” Long Ngao tức đến mức phổi sắp nổ tung tới nơi, chỉ muốn xé xác kẻ hành hình ra làm trăm nghìn mảnh ngay lập tức! “Ôi! Bỏ đi vậy, có lẽ là do nửa đời trước tôi sát hại quá nhiều, vậy nên mới phải gánh chịu quả báo như thế! Nếu như mấy người đã tới rồi thì vào phòng ngồi trước đi!” Giang Vạn Long lau nước mắt, dẫn Tiêu Chính Văn và Long Ngao vào trong phòng.“Ông Giang, tại sao Thiên Tử lại làm như vậy? Ông Lạc lại lấy cớ gì, còn dám tra tấn người nhà mấy ông dã man như thế?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1285Tiêu Chính Văn túm lấy dây thừng, nhảy thẳng lên trên máy bay, sau đó nói với Long Ngao: “Mau, lập tức tới đó với tốc độ nhanh nhất!” “Rõ!” Long Ngao vội vàng gạt cần điều khiển, máy bay trực thăng bay thẳng về phía Tây Nam. Chưa đến nửa ngày, máy bay trực thăng đã bay tới khoảng trời bên trên nơi ở nhà họ Giang! Lúc này, xung quanh nhà họ Giang đang vang vọng tiếng khóc! Tiêu Chính Văn vội vàng nói với Long Ngao: “Xuống, mau!” Đợi máy bay trực thăng đậu lại trên một sườn dốc, Tiêu Chính Văn và Long Ngao lần lượt đi vào trong khu nhà nhà họ Giang. “Con trai của tôi a… con… con làm gì sai cơ chứ, tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế!” Vẫn chưa bước qua cửa, Tiêu Chính Văn đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ. Tiêu Chính Văn vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy khí huyết sục sôi, hai mắt hoa mờ, vết thương cũ suýt tái phát lại! Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Giang Vạn Long đang âm thầm lau những giọt nước mắt của tuổi già, chậm rãi quay đầu lại nhìn. “Ông Giang!” Tiêu Chính Văn không nhịn được mà rơi nước mắt. Lúc này, một chiếc cáng đặt bên trong sân, trên cáng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang nằm bất động. Chỉ là, toàn thân người đó be bét máu, đã không còn nhịp thở nữa. Chỉ điểm này thôi cũng đủ để nhìn ra lúc còn sống người này đã phải chịu cực hình! “Tiêu Chính Văn! Tôi… rốt cuộc tôi đã gây ra tội tình gì?” Nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao, một người cương nghị như Giang Vạn Long cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, oà khóc nức nở. Nhìn thấy con trai mình bị một đám quan chức đến từ Long Kinh đánh đập dã man, Giang Vạn Long lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn! Mà con trai Tần Quốc Hào của Tần Hán Quốc cũng bị người ta dùng gậy kẹp gãy hai chân, sau đó bỏ mạng vì mất máu quá nhiều! Cảnh ngộ của hai nhà gần như không khác nhau chút nào! “Là ai! Là ai ra tay, tên khốn nào lại dã man như vậy?” Long Ngao tức đến mức phổi sắp nổ tung tới nơi, chỉ muốn xé xác kẻ hành hình ra làm trăm nghìn mảnh ngay lập tức! “Ôi! Bỏ đi vậy, có lẽ là do nửa đời trước tôi sát hại quá nhiều, vậy nên mới phải gánh chịu quả báo như thế! Nếu như mấy người đã tới rồi thì vào phòng ngồi trước đi!” Giang Vạn Long lau nước mắt, dẫn Tiêu Chính Văn và Long Ngao vào trong phòng.“Ông Giang, tại sao Thiên Tử lại làm như vậy? Ông Lạc lại lấy cớ gì, còn dám tra tấn người nhà mấy ông dã man như thế?”