Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1290

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1290Loại người ở ẩn ba bốn mươi năm như cụ ta, dù đệ tử của cụ ta muốn gặp mặt một lần thì cũng khó như lên trời! Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình nhưng lại không nói gì, Hách Liên Sinh cười khẩy lên tiếng: “Cậu thanh niên, nếu đã nghe nói tới danh hiệu của tôi thì tôi cũng chẳng cần ra tay làm gì nữa, quỳ xuống!” “Tiêu Chính Văn, cậu mau đi đi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!” Giang Vạn Long vội vàng tiến lên trước khuyên nhủ. Giang Vạn Long đương nhiên biết tới tên tuổi của Hách Liên Sinh, bất luận người này có cảnh giới thế nào thì cũng là một nhân vật nguy hiểm. “Ông Giang, ông lo lắng hết lòng vì Hoa Quốc, không hổ với danh xưng các lão, Tiêu Chính Văn tôi đương nhiên không thể để mấy kẻ hèn hạ này hại ông và ông Tần… nhà tan cửa nát!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn vẫy tay với Long Ngao phía sau lưng, ý bảo anh ta bảo vệ Giang Vạn Long. Sau đó anh chắp một tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào trong sân, vừa đi vừa nói với Hách Liên Sinh: “Năm đó Võ Thí Thiên tha cho ông một mạng, thế nhưng hôm nay ông đừng hòng trốn chạy được khỏi lẽ phải! Tôi nhất định sẽ giết chết ông!” Cái gì? Sắc mặt Hách Liên Sinh chợt biến đổi, thằng ranh Tiêu Chính Văn này lại điên cuồng như vậy sao? “Ồ? Tôi khó mà trốn chạy được khỏi lẽ phải ư? Cậu…” Không đợi Hách Liên Sinh nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung tay giữa không trung, một trận pháp được kết thành, làn sóng khí mang theo cuồng phong, tát thẳng lên mặt Hách Liên Sinh vang lên một tiếng bốp. Tát vào mặt ở khoảng cách xa! Cú tát này rất kêu, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc! Tiêu Chính Văn cách Hách Liên Sinh gần mười mét, chỉ cần vung tay một cái đã giáng cho Hách Liên Sinh một cái tát đau điếng! Cú tát này khiến răng giả của Hách Liên Sinh văng ra khỏi miệng, khoé miệng rỉ ra từng giọt máu tươi. “Thằng ranh! Dám điên cuồng như vậy sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải chết thảm!” Bị Tiêu Chính Văn tát một cái quá đau ở khoảng cách xa, sao Hách Liên Sinh có thể không phẫn nộ được chứ? Không đợi Tiêu Chính Văn quay người lại, cụ ta đã giơ tay lên đánh về phía lưng của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn cười nhạt, cơ thể chuyển động nhanh như tia sét, lùi ra cách xa hơn mười mét, do đó Hách Liên Sinh đã đánh vào khoảng không! Ơ?Hách Liên Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, thân pháp của Tiêu Chính Văn sao lại giống với Võ Thí Thiên năm xưa đến vậy?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1290Loại người ở ẩn ba bốn mươi năm như cụ ta, dù đệ tử của cụ ta muốn gặp mặt một lần thì cũng khó như lên trời! Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình nhưng lại không nói gì, Hách Liên Sinh cười khẩy lên tiếng: “Cậu thanh niên, nếu đã nghe nói tới danh hiệu của tôi thì tôi cũng chẳng cần ra tay làm gì nữa, quỳ xuống!” “Tiêu Chính Văn, cậu mau đi đi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!” Giang Vạn Long vội vàng tiến lên trước khuyên nhủ. Giang Vạn Long đương nhiên biết tới tên tuổi của Hách Liên Sinh, bất luận người này có cảnh giới thế nào thì cũng là một nhân vật nguy hiểm. “Ông Giang, ông lo lắng hết lòng vì Hoa Quốc, không hổ với danh xưng các lão, Tiêu Chính Văn tôi đương nhiên không thể để mấy kẻ hèn hạ này hại ông và ông Tần… nhà tan cửa nát!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn vẫy tay với Long Ngao phía sau lưng, ý bảo anh ta bảo vệ Giang Vạn Long. Sau đó anh chắp một tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào trong sân, vừa đi vừa nói với Hách Liên Sinh: “Năm đó Võ Thí Thiên tha cho ông một mạng, thế nhưng hôm nay ông đừng hòng trốn chạy được khỏi lẽ phải! Tôi nhất định sẽ giết chết ông!” Cái gì? Sắc mặt Hách Liên Sinh chợt biến đổi, thằng ranh Tiêu Chính Văn này lại điên cuồng như vậy sao? “Ồ? Tôi khó mà trốn chạy được khỏi lẽ phải ư? Cậu…” Không đợi Hách Liên Sinh nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung tay giữa không trung, một trận pháp được kết thành, làn sóng khí mang theo cuồng phong, tát thẳng lên mặt Hách Liên Sinh vang lên một tiếng bốp. Tát vào mặt ở khoảng cách xa! Cú tát này rất kêu, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc! Tiêu Chính Văn cách Hách Liên Sinh gần mười mét, chỉ cần vung tay một cái đã giáng cho Hách Liên Sinh một cái tát đau điếng! Cú tát này khiến răng giả của Hách Liên Sinh văng ra khỏi miệng, khoé miệng rỉ ra từng giọt máu tươi. “Thằng ranh! Dám điên cuồng như vậy sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải chết thảm!” Bị Tiêu Chính Văn tát một cái quá đau ở khoảng cách xa, sao Hách Liên Sinh có thể không phẫn nộ được chứ? Không đợi Tiêu Chính Văn quay người lại, cụ ta đã giơ tay lên đánh về phía lưng của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn cười nhạt, cơ thể chuyển động nhanh như tia sét, lùi ra cách xa hơn mười mét, do đó Hách Liên Sinh đã đánh vào khoảng không! Ơ?Hách Liên Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, thân pháp của Tiêu Chính Văn sao lại giống với Võ Thí Thiên năm xưa đến vậy?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1290Loại người ở ẩn ba bốn mươi năm như cụ ta, dù đệ tử của cụ ta muốn gặp mặt một lần thì cũng khó như lên trời! Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình nhưng lại không nói gì, Hách Liên Sinh cười khẩy lên tiếng: “Cậu thanh niên, nếu đã nghe nói tới danh hiệu của tôi thì tôi cũng chẳng cần ra tay làm gì nữa, quỳ xuống!” “Tiêu Chính Văn, cậu mau đi đi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!” Giang Vạn Long vội vàng tiến lên trước khuyên nhủ. Giang Vạn Long đương nhiên biết tới tên tuổi của Hách Liên Sinh, bất luận người này có cảnh giới thế nào thì cũng là một nhân vật nguy hiểm. “Ông Giang, ông lo lắng hết lòng vì Hoa Quốc, không hổ với danh xưng các lão, Tiêu Chính Văn tôi đương nhiên không thể để mấy kẻ hèn hạ này hại ông và ông Tần… nhà tan cửa nát!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn vẫy tay với Long Ngao phía sau lưng, ý bảo anh ta bảo vệ Giang Vạn Long. Sau đó anh chắp một tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào trong sân, vừa đi vừa nói với Hách Liên Sinh: “Năm đó Võ Thí Thiên tha cho ông một mạng, thế nhưng hôm nay ông đừng hòng trốn chạy được khỏi lẽ phải! Tôi nhất định sẽ giết chết ông!” Cái gì? Sắc mặt Hách Liên Sinh chợt biến đổi, thằng ranh Tiêu Chính Văn này lại điên cuồng như vậy sao? “Ồ? Tôi khó mà trốn chạy được khỏi lẽ phải ư? Cậu…” Không đợi Hách Liên Sinh nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung tay giữa không trung, một trận pháp được kết thành, làn sóng khí mang theo cuồng phong, tát thẳng lên mặt Hách Liên Sinh vang lên một tiếng bốp. Tát vào mặt ở khoảng cách xa! Cú tát này rất kêu, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc! Tiêu Chính Văn cách Hách Liên Sinh gần mười mét, chỉ cần vung tay một cái đã giáng cho Hách Liên Sinh một cái tát đau điếng! Cú tát này khiến răng giả của Hách Liên Sinh văng ra khỏi miệng, khoé miệng rỉ ra từng giọt máu tươi. “Thằng ranh! Dám điên cuồng như vậy sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải chết thảm!” Bị Tiêu Chính Văn tát một cái quá đau ở khoảng cách xa, sao Hách Liên Sinh có thể không phẫn nộ được chứ? Không đợi Tiêu Chính Văn quay người lại, cụ ta đã giơ tay lên đánh về phía lưng của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn cười nhạt, cơ thể chuyển động nhanh như tia sét, lùi ra cách xa hơn mười mét, do đó Hách Liên Sinh đã đánh vào khoảng không! Ơ?Hách Liên Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, thân pháp của Tiêu Chính Văn sao lại giống với Võ Thí Thiên năm xưa đến vậy?

Chương 1290