Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1292
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1292Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không dám sơ suất, vội vàng giơ nắm đấm lên đón lấy! “Bốp!” Nắm đấm đập vào nhau, hai người giống như đều đang khống chế khí kình của mình, có điều vẫn bạo phát ra một tiếng vang lớn! Ngay cả núi đá trong sân cũng bị kình phong thổi bay tán loạn khắp nơi. “Muốn chết hả?” Hách Liên Sinh nói, nắm đấm hơi dùng lực! Vù một tiếng, một làn khói độc màu hồng phun ra từ trong ống tay áo của cụ ta. Tiêu Chính Văn không hề phòng bị, chỉ là khói độc màu hồng vừa mới bay ra, Tiêu Chính Văn đã nín thở rồi vội vàng lùi ra sau mấy bước. May mà Tiêu Chính Văn lùi ra sau kịp thời, nếu không, chỉ cần dính chút khói độc này, nhẹ thì sẽ lở loét da, nặng thì sẽ thối rữa tới chết! “Khụ khụ!” Mặc dù tránh được khói độc mà Hách Liên Sinh tung ra, nhưng khi trước Tiêu Chính Văn mới bị trọng thương, lại vừa chống đỡ cú đánh của Hách Liên Sinh, bên trong cơ thể đã có động thái chạm tới thương tích. Thấy Tiêu Chính Văn dường như ho ra cả máu, Hách Liên Sinh lập tức nở nụ cười. Cụ ta dám khẳng định tám mươi phần trăm khi trước Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng! Đúng là trời cho dịp tốt! Người ta vẫn thường nói lợi dụng lúc mày bệnh để lấy mạng của mày. Hách Liên Sinh thừa cơ tiến nhanh lên trước, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào các chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh hơn cả sấm sét! Đối diện với một cường giả lão làng, lúc này Tiêu Chính Văn cũng có chút lực bất tòng tâm. Nếu như vào lúc khỏe mạnh thì đương nhiên anh không sợ, thế nhưng càng đánh thì tai hoạ ngầm của việc Tiêu Chính Văn bị thương lại càng lớn! Sau đó, thậm chí anh còn bị Hách Liên Sinh đánh cho liên tiếp lùi ra sau, chỉ có công lực chống đỡ chứ không có sức để mà đánh trả. Ngay cả Long Ngao đứng bên cạnh cũng nhìn ra dường như Tiêu Chính Văn đang cố chịu đựng vết thương, miễn cưỡng chống đỡ. “Long Vương!” Long Ngao gào lên một tiếng, đang định tiến lên trước tương trợ. “Đừng lại đây!” Tiêu Chính Văn thấy Long Ngao định hành động thì vội vàng ngăn lại.Mặc dù bản thân anh bị thương nặng còn chưa khỏi, không thể đối chọi với cụ ta, thế nhưng cũng vừa hay, tận dụng cơ hội này để triển khai một vài trận pháp có được từ trái tim rồng Kim Long!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1292Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không dám sơ suất, vội vàng giơ nắm đấm lên đón lấy! “Bốp!” Nắm đấm đập vào nhau, hai người giống như đều đang khống chế khí kình của mình, có điều vẫn bạo phát ra một tiếng vang lớn! Ngay cả núi đá trong sân cũng bị kình phong thổi bay tán loạn khắp nơi. “Muốn chết hả?” Hách Liên Sinh nói, nắm đấm hơi dùng lực! Vù một tiếng, một làn khói độc màu hồng phun ra từ trong ống tay áo của cụ ta. Tiêu Chính Văn không hề phòng bị, chỉ là khói độc màu hồng vừa mới bay ra, Tiêu Chính Văn đã nín thở rồi vội vàng lùi ra sau mấy bước. May mà Tiêu Chính Văn lùi ra sau kịp thời, nếu không, chỉ cần dính chút khói độc này, nhẹ thì sẽ lở loét da, nặng thì sẽ thối rữa tới chết! “Khụ khụ!” Mặc dù tránh được khói độc mà Hách Liên Sinh tung ra, nhưng khi trước Tiêu Chính Văn mới bị trọng thương, lại vừa chống đỡ cú đánh của Hách Liên Sinh, bên trong cơ thể đã có động thái chạm tới thương tích. Thấy Tiêu Chính Văn dường như ho ra cả máu, Hách Liên Sinh lập tức nở nụ cười. Cụ ta dám khẳng định tám mươi phần trăm khi trước Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng! Đúng là trời cho dịp tốt! Người ta vẫn thường nói lợi dụng lúc mày bệnh để lấy mạng của mày. Hách Liên Sinh thừa cơ tiến nhanh lên trước, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào các chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh hơn cả sấm sét! Đối diện với một cường giả lão làng, lúc này Tiêu Chính Văn cũng có chút lực bất tòng tâm. Nếu như vào lúc khỏe mạnh thì đương nhiên anh không sợ, thế nhưng càng đánh thì tai hoạ ngầm của việc Tiêu Chính Văn bị thương lại càng lớn! Sau đó, thậm chí anh còn bị Hách Liên Sinh đánh cho liên tiếp lùi ra sau, chỉ có công lực chống đỡ chứ không có sức để mà đánh trả. Ngay cả Long Ngao đứng bên cạnh cũng nhìn ra dường như Tiêu Chính Văn đang cố chịu đựng vết thương, miễn cưỡng chống đỡ. “Long Vương!” Long Ngao gào lên một tiếng, đang định tiến lên trước tương trợ. “Đừng lại đây!” Tiêu Chính Văn thấy Long Ngao định hành động thì vội vàng ngăn lại.Mặc dù bản thân anh bị thương nặng còn chưa khỏi, không thể đối chọi với cụ ta, thế nhưng cũng vừa hay, tận dụng cơ hội này để triển khai một vài trận pháp có được từ trái tim rồng Kim Long!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1292Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không dám sơ suất, vội vàng giơ nắm đấm lên đón lấy! “Bốp!” Nắm đấm đập vào nhau, hai người giống như đều đang khống chế khí kình của mình, có điều vẫn bạo phát ra một tiếng vang lớn! Ngay cả núi đá trong sân cũng bị kình phong thổi bay tán loạn khắp nơi. “Muốn chết hả?” Hách Liên Sinh nói, nắm đấm hơi dùng lực! Vù một tiếng, một làn khói độc màu hồng phun ra từ trong ống tay áo của cụ ta. Tiêu Chính Văn không hề phòng bị, chỉ là khói độc màu hồng vừa mới bay ra, Tiêu Chính Văn đã nín thở rồi vội vàng lùi ra sau mấy bước. May mà Tiêu Chính Văn lùi ra sau kịp thời, nếu không, chỉ cần dính chút khói độc này, nhẹ thì sẽ lở loét da, nặng thì sẽ thối rữa tới chết! “Khụ khụ!” Mặc dù tránh được khói độc mà Hách Liên Sinh tung ra, nhưng khi trước Tiêu Chính Văn mới bị trọng thương, lại vừa chống đỡ cú đánh của Hách Liên Sinh, bên trong cơ thể đã có động thái chạm tới thương tích. Thấy Tiêu Chính Văn dường như ho ra cả máu, Hách Liên Sinh lập tức nở nụ cười. Cụ ta dám khẳng định tám mươi phần trăm khi trước Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng! Đúng là trời cho dịp tốt! Người ta vẫn thường nói lợi dụng lúc mày bệnh để lấy mạng của mày. Hách Liên Sinh thừa cơ tiến nhanh lên trước, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào các chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh hơn cả sấm sét! Đối diện với một cường giả lão làng, lúc này Tiêu Chính Văn cũng có chút lực bất tòng tâm. Nếu như vào lúc khỏe mạnh thì đương nhiên anh không sợ, thế nhưng càng đánh thì tai hoạ ngầm của việc Tiêu Chính Văn bị thương lại càng lớn! Sau đó, thậm chí anh còn bị Hách Liên Sinh đánh cho liên tiếp lùi ra sau, chỉ có công lực chống đỡ chứ không có sức để mà đánh trả. Ngay cả Long Ngao đứng bên cạnh cũng nhìn ra dường như Tiêu Chính Văn đang cố chịu đựng vết thương, miễn cưỡng chống đỡ. “Long Vương!” Long Ngao gào lên một tiếng, đang định tiến lên trước tương trợ. “Đừng lại đây!” Tiêu Chính Văn thấy Long Ngao định hành động thì vội vàng ngăn lại.Mặc dù bản thân anh bị thương nặng còn chưa khỏi, không thể đối chọi với cụ ta, thế nhưng cũng vừa hay, tận dụng cơ hội này để triển khai một vài trận pháp có được từ trái tim rồng Kim Long!