Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1313
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1313Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Hoa, lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày nhà họ Trần quyết tâm đối đầu với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi thì chúng tôi đã trở mặt rồi!” Dứt lời, Khương Vy Nhan không hề dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Lãnh Kế Hồng cười khẩy, nói với Trần Quốc Hoa: “Ông cụ Trần, thời gian đang dần trôi qua, nếu nhà họ Trần không giao nộp sản nghiệp thì ông sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào đâu!” Nói xong, Lãnh Kế Hồng cũng bước nhanh ra khỏi phòng họp. Khương Vy Nhan lại dám bỏ mặc cụ ta trong phòng, không buồn để tâm thêm nữa. “Khá khen cho Khương Vy Nhan, cô thật sự muốn ép tôi phải lật mặt với cô phải không?” Dứt lời, Trần Quốc Hoa tức tối đập mạnh vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc cô ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta!” Trần Quốc Hoa lấy lại tinh thần, sải bước ra khỏi phòng họp với thái độ bực tức. Tô Tĩnh vừa hay chạm mặt với Trần Quốc Hoa trong hành lang, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ tới công việc nên hoàn toàn không để ý tới Trần Quốc Hoa, bị cụ ta va vào liền ngã xuống đất, đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rơi lả tả khắp nơi. “Ôi chao!” Tô Tĩnh vội vàng nhặt đống văn kiện rơi trên đất lên, còn không ngừng nói xin lỗi với Trần Quốc Hoa. “Hừ! Một con chó của tập đoàn Vy Nhan cũng dám ngáng đường của tôi! Tránh ra!” Hai mắt Trần Quốc Hoa lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh đầy độc địa. Tô Tĩnh vội vàng giải thích: “Xin lỗi ông, tôi… tôi đang nghĩ tới một vụ thu mua nên…nên không chú ý trong hành lang có người, xin ông thứ lỗi!” “Bốp!” Tô Tĩnh vừa dứt lời! Trần Lập Tân đã lao tới, giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Tô Tĩnh, phẫn nộ nói: “Con nhỏ này, mày chửi ai không phải người hả?” Mẹ kiếp! Tô Tĩnh vẫn luôn dịu dàng nho nhã suýt thì thốt ra tiếng chửi thề! Bố con nhà họ Trần rõ ràng đang bới lông tìm vết! Tô Tĩnh ôm lấy bên má bị đánh đỏ ửng, ngực nhấp nhô lên xuống, thế nhưng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, liên tục nói xin lỗi bố con nhà họ Trần. “Hừ!” Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang bộ. Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hoa, Tô Tĩnh cố nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, đi tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan, đặt văn kiện xuống trước mặt cô rồi nói: “Sếp Khương, đây là tư liệu mà tôi đã thu thập xong xuôi, quy mô của những công ty trong này đều tương đối nhỏ, không thích hợp để thu mua chỉnh thể!” Dứt lời, cô ấy lại mở túi văn kiện ra, chỉ từng cái một cho Khương Vy Nhan xem. Ban đầu Khương Vy Nhan còn không chú ý tới, sau đó tình cờ mới phát hiện ra má trái của Tô Tĩnh vừa đỏ vừa sưng.“Tiểu Tĩnh, mặt của cô…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1313Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Hoa, lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày nhà họ Trần quyết tâm đối đầu với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi thì chúng tôi đã trở mặt rồi!” Dứt lời, Khương Vy Nhan không hề dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Lãnh Kế Hồng cười khẩy, nói với Trần Quốc Hoa: “Ông cụ Trần, thời gian đang dần trôi qua, nếu nhà họ Trần không giao nộp sản nghiệp thì ông sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào đâu!” Nói xong, Lãnh Kế Hồng cũng bước nhanh ra khỏi phòng họp. Khương Vy Nhan lại dám bỏ mặc cụ ta trong phòng, không buồn để tâm thêm nữa. “Khá khen cho Khương Vy Nhan, cô thật sự muốn ép tôi phải lật mặt với cô phải không?” Dứt lời, Trần Quốc Hoa tức tối đập mạnh vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc cô ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta!” Trần Quốc Hoa lấy lại tinh thần, sải bước ra khỏi phòng họp với thái độ bực tức. Tô Tĩnh vừa hay chạm mặt với Trần Quốc Hoa trong hành lang, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ tới công việc nên hoàn toàn không để ý tới Trần Quốc Hoa, bị cụ ta va vào liền ngã xuống đất, đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rơi lả tả khắp nơi. “Ôi chao!” Tô Tĩnh vội vàng nhặt đống văn kiện rơi trên đất lên, còn không ngừng nói xin lỗi với Trần Quốc Hoa. “Hừ! Một con chó của tập đoàn Vy Nhan cũng dám ngáng đường của tôi! Tránh ra!” Hai mắt Trần Quốc Hoa lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh đầy độc địa. Tô Tĩnh vội vàng giải thích: “Xin lỗi ông, tôi… tôi đang nghĩ tới một vụ thu mua nên…nên không chú ý trong hành lang có người, xin ông thứ lỗi!” “Bốp!” Tô Tĩnh vừa dứt lời! Trần Lập Tân đã lao tới, giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Tô Tĩnh, phẫn nộ nói: “Con nhỏ này, mày chửi ai không phải người hả?” Mẹ kiếp! Tô Tĩnh vẫn luôn dịu dàng nho nhã suýt thì thốt ra tiếng chửi thề! Bố con nhà họ Trần rõ ràng đang bới lông tìm vết! Tô Tĩnh ôm lấy bên má bị đánh đỏ ửng, ngực nhấp nhô lên xuống, thế nhưng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, liên tục nói xin lỗi bố con nhà họ Trần. “Hừ!” Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang bộ. Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hoa, Tô Tĩnh cố nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, đi tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan, đặt văn kiện xuống trước mặt cô rồi nói: “Sếp Khương, đây là tư liệu mà tôi đã thu thập xong xuôi, quy mô của những công ty trong này đều tương đối nhỏ, không thích hợp để thu mua chỉnh thể!” Dứt lời, cô ấy lại mở túi văn kiện ra, chỉ từng cái một cho Khương Vy Nhan xem. Ban đầu Khương Vy Nhan còn không chú ý tới, sau đó tình cờ mới phát hiện ra má trái của Tô Tĩnh vừa đỏ vừa sưng.“Tiểu Tĩnh, mặt của cô…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1313Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Hoa, lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày nhà họ Trần quyết tâm đối đầu với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi thì chúng tôi đã trở mặt rồi!” Dứt lời, Khương Vy Nhan không hề dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Lãnh Kế Hồng cười khẩy, nói với Trần Quốc Hoa: “Ông cụ Trần, thời gian đang dần trôi qua, nếu nhà họ Trần không giao nộp sản nghiệp thì ông sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào đâu!” Nói xong, Lãnh Kế Hồng cũng bước nhanh ra khỏi phòng họp. Khương Vy Nhan lại dám bỏ mặc cụ ta trong phòng, không buồn để tâm thêm nữa. “Khá khen cho Khương Vy Nhan, cô thật sự muốn ép tôi phải lật mặt với cô phải không?” Dứt lời, Trần Quốc Hoa tức tối đập mạnh vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc cô ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta!” Trần Quốc Hoa lấy lại tinh thần, sải bước ra khỏi phòng họp với thái độ bực tức. Tô Tĩnh vừa hay chạm mặt với Trần Quốc Hoa trong hành lang, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ tới công việc nên hoàn toàn không để ý tới Trần Quốc Hoa, bị cụ ta va vào liền ngã xuống đất, đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rơi lả tả khắp nơi. “Ôi chao!” Tô Tĩnh vội vàng nhặt đống văn kiện rơi trên đất lên, còn không ngừng nói xin lỗi với Trần Quốc Hoa. “Hừ! Một con chó của tập đoàn Vy Nhan cũng dám ngáng đường của tôi! Tránh ra!” Hai mắt Trần Quốc Hoa lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh đầy độc địa. Tô Tĩnh vội vàng giải thích: “Xin lỗi ông, tôi… tôi đang nghĩ tới một vụ thu mua nên…nên không chú ý trong hành lang có người, xin ông thứ lỗi!” “Bốp!” Tô Tĩnh vừa dứt lời! Trần Lập Tân đã lao tới, giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Tô Tĩnh, phẫn nộ nói: “Con nhỏ này, mày chửi ai không phải người hả?” Mẹ kiếp! Tô Tĩnh vẫn luôn dịu dàng nho nhã suýt thì thốt ra tiếng chửi thề! Bố con nhà họ Trần rõ ràng đang bới lông tìm vết! Tô Tĩnh ôm lấy bên má bị đánh đỏ ửng, ngực nhấp nhô lên xuống, thế nhưng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, liên tục nói xin lỗi bố con nhà họ Trần. “Hừ!” Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang bộ. Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hoa, Tô Tĩnh cố nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, đi tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan, đặt văn kiện xuống trước mặt cô rồi nói: “Sếp Khương, đây là tư liệu mà tôi đã thu thập xong xuôi, quy mô của những công ty trong này đều tương đối nhỏ, không thích hợp để thu mua chỉnh thể!” Dứt lời, cô ấy lại mở túi văn kiện ra, chỉ từng cái một cho Khương Vy Nhan xem. Ban đầu Khương Vy Nhan còn không chú ý tới, sau đó tình cờ mới phát hiện ra má trái của Tô Tĩnh vừa đỏ vừa sưng.“Tiểu Tĩnh, mặt của cô…”