Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1335

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1335Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong lòng bàn tay anh. Còn Lư Đức Vượng ở bên cạnh, đã chết dưới nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân! Tới khi đầu rớt xuống đất, Lư Đức Vượng vẫn trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía trước. “Chủ thượng!” Độ Thiên Chân Nhân đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ tay vào xác của Lư Đức Vượng và Lưu Hách Tuyên. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó khua con dao quân đội năm cạnh rồi nói: “Ông cũng theo bọn họ cùng lên đường đi!” “Tiêu…Tiêu Chính Văn, đợi đã! Tôi… tôi có lời muốn nói!” Đường Bách Thành cố nhịn cơn đau, vội vàng xua tay nói với Tiêu Chính Văn. “Vẫn còn lời trăng trối và tâm nguyện chưa thực hiện được à? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không giúp ông toại nguyện đâu!” Đây là lời vừa nãy Đường Bách Thành nói ra, bây giờ lại được Tiêu Chính Văn nói lại y hệt. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu giết chúng tôi, không sợ Thanh Phong Môn tìm cậu báo thù sao? Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi… tôi nhất định sẽ nói rõ tình hình thực tế cho môn chủ Lạc biết, bảo ông ấy đừng truy cứu cậu…” Đường Bách Thành vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã ra tay! Con dao quân đội năm cạnh cắm thẳng vào giữa trán của cụ ta, đâm xuyên qua đó! “Chủ thượng, bên phía Thanh Phong Môn quả thực là một tai hoạ ngầm, mặc dù Lạc Cửu Anh không tán thành việc trở mặt với chúng ta, thế nhưng nếu tin ba người bọn họ đã chết truyền về Thanh Phong Môn thì e là…” Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày. Tiêu Chính Văn hiểu ý của Độ Thiên Chân Nhân. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ khôn lường! Thế nhưng, chết chóc không phải là ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn, dù gì đó cũng là võ tông của Hoa Quốc. “Thanh Phong Môn?” Tiêu Chính Văn thu con dao quân đội năm cạnh lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Nếu như có thể không động đến Thanh Phong Môn thì tốt nhất là không dây vào. Đối với chúng ta, giết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!” “Dọn dẹp xác của ba người bọn họ đi, bây giờ chúng ta sẽ tới Thanh Phong Môn!” Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò mấy đệ tử dọn dẹp xác của mấy người Đường Bách Thành, ngoài ra còn cử người đưa xác về tận tông môn của mỗi người bọn họ! Sao đó cụ ta mới ra ngoài theo Tiêu Chính Văn, cùng đi về phía Thanh Phong Môn. Lúc này, Lạc Cửu Anh đang đi qua đi lại bên trong thư phòng.Từ buổi chiều sau khi trở về sơn môn, trong lòng Lạc Cửu Anh vẫn luôn bứt rứt bất an.Ngay cả đệ tử dưới trướng cũng trốn đi rất xa.Vào lúc Lạc Cửu Anh đang phiền muộn rối bời, một đệ tử của Thanh Long Môn bước nhanh vào trong thư phòng và nói: “Chưởng môn, bên ngoài có hai người đến nói muốn gặp môn chủ!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1335Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong lòng bàn tay anh. Còn Lư Đức Vượng ở bên cạnh, đã chết dưới nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân! Tới khi đầu rớt xuống đất, Lư Đức Vượng vẫn trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía trước. “Chủ thượng!” Độ Thiên Chân Nhân đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ tay vào xác của Lư Đức Vượng và Lưu Hách Tuyên. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó khua con dao quân đội năm cạnh rồi nói: “Ông cũng theo bọn họ cùng lên đường đi!” “Tiêu…Tiêu Chính Văn, đợi đã! Tôi… tôi có lời muốn nói!” Đường Bách Thành cố nhịn cơn đau, vội vàng xua tay nói với Tiêu Chính Văn. “Vẫn còn lời trăng trối và tâm nguyện chưa thực hiện được à? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không giúp ông toại nguyện đâu!” Đây là lời vừa nãy Đường Bách Thành nói ra, bây giờ lại được Tiêu Chính Văn nói lại y hệt. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu giết chúng tôi, không sợ Thanh Phong Môn tìm cậu báo thù sao? Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi… tôi nhất định sẽ nói rõ tình hình thực tế cho môn chủ Lạc biết, bảo ông ấy đừng truy cứu cậu…” Đường Bách Thành vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã ra tay! Con dao quân đội năm cạnh cắm thẳng vào giữa trán của cụ ta, đâm xuyên qua đó! “Chủ thượng, bên phía Thanh Phong Môn quả thực là một tai hoạ ngầm, mặc dù Lạc Cửu Anh không tán thành việc trở mặt với chúng ta, thế nhưng nếu tin ba người bọn họ đã chết truyền về Thanh Phong Môn thì e là…” Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày. Tiêu Chính Văn hiểu ý của Độ Thiên Chân Nhân. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ khôn lường! Thế nhưng, chết chóc không phải là ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn, dù gì đó cũng là võ tông của Hoa Quốc. “Thanh Phong Môn?” Tiêu Chính Văn thu con dao quân đội năm cạnh lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Nếu như có thể không động đến Thanh Phong Môn thì tốt nhất là không dây vào. Đối với chúng ta, giết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!” “Dọn dẹp xác của ba người bọn họ đi, bây giờ chúng ta sẽ tới Thanh Phong Môn!” Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò mấy đệ tử dọn dẹp xác của mấy người Đường Bách Thành, ngoài ra còn cử người đưa xác về tận tông môn của mỗi người bọn họ! Sao đó cụ ta mới ra ngoài theo Tiêu Chính Văn, cùng đi về phía Thanh Phong Môn. Lúc này, Lạc Cửu Anh đang đi qua đi lại bên trong thư phòng.Từ buổi chiều sau khi trở về sơn môn, trong lòng Lạc Cửu Anh vẫn luôn bứt rứt bất an.Ngay cả đệ tử dưới trướng cũng trốn đi rất xa.Vào lúc Lạc Cửu Anh đang phiền muộn rối bời, một đệ tử của Thanh Long Môn bước nhanh vào trong thư phòng và nói: “Chưởng môn, bên ngoài có hai người đến nói muốn gặp môn chủ!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1335Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong lòng bàn tay anh. Còn Lư Đức Vượng ở bên cạnh, đã chết dưới nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân! Tới khi đầu rớt xuống đất, Lư Đức Vượng vẫn trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía trước. “Chủ thượng!” Độ Thiên Chân Nhân đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ tay vào xác của Lư Đức Vượng và Lưu Hách Tuyên. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó khua con dao quân đội năm cạnh rồi nói: “Ông cũng theo bọn họ cùng lên đường đi!” “Tiêu…Tiêu Chính Văn, đợi đã! Tôi… tôi có lời muốn nói!” Đường Bách Thành cố nhịn cơn đau, vội vàng xua tay nói với Tiêu Chính Văn. “Vẫn còn lời trăng trối và tâm nguyện chưa thực hiện được à? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không giúp ông toại nguyện đâu!” Đây là lời vừa nãy Đường Bách Thành nói ra, bây giờ lại được Tiêu Chính Văn nói lại y hệt. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu giết chúng tôi, không sợ Thanh Phong Môn tìm cậu báo thù sao? Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi… tôi nhất định sẽ nói rõ tình hình thực tế cho môn chủ Lạc biết, bảo ông ấy đừng truy cứu cậu…” Đường Bách Thành vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã ra tay! Con dao quân đội năm cạnh cắm thẳng vào giữa trán của cụ ta, đâm xuyên qua đó! “Chủ thượng, bên phía Thanh Phong Môn quả thực là một tai hoạ ngầm, mặc dù Lạc Cửu Anh không tán thành việc trở mặt với chúng ta, thế nhưng nếu tin ba người bọn họ đã chết truyền về Thanh Phong Môn thì e là…” Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày. Tiêu Chính Văn hiểu ý của Độ Thiên Chân Nhân. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ khôn lường! Thế nhưng, chết chóc không phải là ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn, dù gì đó cũng là võ tông của Hoa Quốc. “Thanh Phong Môn?” Tiêu Chính Văn thu con dao quân đội năm cạnh lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Nếu như có thể không động đến Thanh Phong Môn thì tốt nhất là không dây vào. Đối với chúng ta, giết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!” “Dọn dẹp xác của ba người bọn họ đi, bây giờ chúng ta sẽ tới Thanh Phong Môn!” Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò mấy đệ tử dọn dẹp xác của mấy người Đường Bách Thành, ngoài ra còn cử người đưa xác về tận tông môn của mỗi người bọn họ! Sao đó cụ ta mới ra ngoài theo Tiêu Chính Văn, cùng đi về phía Thanh Phong Môn. Lúc này, Lạc Cửu Anh đang đi qua đi lại bên trong thư phòng.Từ buổi chiều sau khi trở về sơn môn, trong lòng Lạc Cửu Anh vẫn luôn bứt rứt bất an.Ngay cả đệ tử dưới trướng cũng trốn đi rất xa.Vào lúc Lạc Cửu Anh đang phiền muộn rối bời, một đệ tử của Thanh Long Môn bước nhanh vào trong thư phòng và nói: “Chưởng môn, bên ngoài có hai người đến nói muốn gặp môn chủ!”

Chương 1335