Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1337
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1337Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lạc Cửu Anh gọi cho Trần Quốc Hoa. Đến bây giờ Trần Quốc Hoa vẫn còn mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp, cụ ta nghĩ sau khi mấy người Đường Bách Thành tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân thì tài sản nhà họ Trần cũng sẽ được bảo toàn. “Bố, nếu Độ Thiên Chân Nhân bị giết thật, có phải chúng ta có thể nhờ nhà họ Viên giúp đỡ không? Chỉ còn lại một mình Tiêu Chính Văn, với thế lực của nhà họ Viên mà còn không thể đối phó được với cậu ta được sao?” Trần Lập Tân đắc ý cười nói. Trông có vẻ như vì sự nổi hứng nhất thời bắt tay với nhà họ Viên của ông ta mà kéo cả nhà họ Trần xuống vực sâu. Nhưng bây giờ xem ra dường như vì một phút kích động đó đã tạo ra cơ hội bước lên đỉnh cao đáng quý cho nhà họ Trần. Trần Quốc Hoa lắc đầu lia lịa nói: “Lập Tân, Lập Quần, các con phải luôn nhớ, đừng mộng tưởng nhờ vả gì vào người khác, nguy cơ lần này nếu không dựa vào bản thân mình thì hoàn toàn không thể…” Cụ ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông. Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa khẽ nhíu mày. “Môn chủ Lạc ư?” Trần Quốc Hoa do dự một lúc rồi vẫn bắt máy. “Anh Trần, tôi đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần các anh nữa, môn chủ Đường và hai môn chủ kia đều chết ở biệt thự nhà họ Tiêu rồi. Anh nghe tôi khuyên một câu, mau chóng giao nộp tài sản của nhà họ Trần rồi về quê đi”. “Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi”. Dứt lời, Lạc Cửu Anh cúp máy luôn. Trần Quốc Hoa cầm điện thoại ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn. Ba người Đường Bách Thành đều đã chết rồi sao? “Bố, sao thế ạ?” Trần Lập Tân thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa hơi lạ bèn vội bước đến hỏi. “Môn… môn chủ Đường, mấy người môn chủ Đường chết rồi. Mau lên, lập tức giao hết toàn bộ quyền lợi và tài sản cho tập đoàn Vy Nhan, lập tức mời luật sư Mã đến đây”. Mặt mày Trần Quốc Hoa xám như tro tàn. Lúc này cụ ta đã không còn quan tâm đến việc bảo toàn tài sản gì nữa mà phải giữ được tính mạng. “Bố, bố nói bậy bạ gì thế? Tại sao mấy người môn chủ Đường lại chết được chứ?” Trần Lập Tân vẫn không dám tin mọi chuyện là thật. Mấy người Đường Bách Thành đến đó tức là ba đánh một, ba đánh một mà không thể thắng sao?“Nói nhiều làm gì! Mau mời luật sư Mã…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1337Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lạc Cửu Anh gọi cho Trần Quốc Hoa. Đến bây giờ Trần Quốc Hoa vẫn còn mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp, cụ ta nghĩ sau khi mấy người Đường Bách Thành tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân thì tài sản nhà họ Trần cũng sẽ được bảo toàn. “Bố, nếu Độ Thiên Chân Nhân bị giết thật, có phải chúng ta có thể nhờ nhà họ Viên giúp đỡ không? Chỉ còn lại một mình Tiêu Chính Văn, với thế lực của nhà họ Viên mà còn không thể đối phó được với cậu ta được sao?” Trần Lập Tân đắc ý cười nói. Trông có vẻ như vì sự nổi hứng nhất thời bắt tay với nhà họ Viên của ông ta mà kéo cả nhà họ Trần xuống vực sâu. Nhưng bây giờ xem ra dường như vì một phút kích động đó đã tạo ra cơ hội bước lên đỉnh cao đáng quý cho nhà họ Trần. Trần Quốc Hoa lắc đầu lia lịa nói: “Lập Tân, Lập Quần, các con phải luôn nhớ, đừng mộng tưởng nhờ vả gì vào người khác, nguy cơ lần này nếu không dựa vào bản thân mình thì hoàn toàn không thể…” Cụ ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông. Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa khẽ nhíu mày. “Môn chủ Lạc ư?” Trần Quốc Hoa do dự một lúc rồi vẫn bắt máy. “Anh Trần, tôi đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần các anh nữa, môn chủ Đường và hai môn chủ kia đều chết ở biệt thự nhà họ Tiêu rồi. Anh nghe tôi khuyên một câu, mau chóng giao nộp tài sản của nhà họ Trần rồi về quê đi”. “Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi”. Dứt lời, Lạc Cửu Anh cúp máy luôn. Trần Quốc Hoa cầm điện thoại ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn. Ba người Đường Bách Thành đều đã chết rồi sao? “Bố, sao thế ạ?” Trần Lập Tân thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa hơi lạ bèn vội bước đến hỏi. “Môn… môn chủ Đường, mấy người môn chủ Đường chết rồi. Mau lên, lập tức giao hết toàn bộ quyền lợi và tài sản cho tập đoàn Vy Nhan, lập tức mời luật sư Mã đến đây”. Mặt mày Trần Quốc Hoa xám như tro tàn. Lúc này cụ ta đã không còn quan tâm đến việc bảo toàn tài sản gì nữa mà phải giữ được tính mạng. “Bố, bố nói bậy bạ gì thế? Tại sao mấy người môn chủ Đường lại chết được chứ?” Trần Lập Tân vẫn không dám tin mọi chuyện là thật. Mấy người Đường Bách Thành đến đó tức là ba đánh một, ba đánh một mà không thể thắng sao?“Nói nhiều làm gì! Mau mời luật sư Mã…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1337Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lạc Cửu Anh gọi cho Trần Quốc Hoa. Đến bây giờ Trần Quốc Hoa vẫn còn mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp, cụ ta nghĩ sau khi mấy người Đường Bách Thành tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân thì tài sản nhà họ Trần cũng sẽ được bảo toàn. “Bố, nếu Độ Thiên Chân Nhân bị giết thật, có phải chúng ta có thể nhờ nhà họ Viên giúp đỡ không? Chỉ còn lại một mình Tiêu Chính Văn, với thế lực của nhà họ Viên mà còn không thể đối phó được với cậu ta được sao?” Trần Lập Tân đắc ý cười nói. Trông có vẻ như vì sự nổi hứng nhất thời bắt tay với nhà họ Viên của ông ta mà kéo cả nhà họ Trần xuống vực sâu. Nhưng bây giờ xem ra dường như vì một phút kích động đó đã tạo ra cơ hội bước lên đỉnh cao đáng quý cho nhà họ Trần. Trần Quốc Hoa lắc đầu lia lịa nói: “Lập Tân, Lập Quần, các con phải luôn nhớ, đừng mộng tưởng nhờ vả gì vào người khác, nguy cơ lần này nếu không dựa vào bản thân mình thì hoàn toàn không thể…” Cụ ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông. Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa khẽ nhíu mày. “Môn chủ Lạc ư?” Trần Quốc Hoa do dự một lúc rồi vẫn bắt máy. “Anh Trần, tôi đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần các anh nữa, môn chủ Đường và hai môn chủ kia đều chết ở biệt thự nhà họ Tiêu rồi. Anh nghe tôi khuyên một câu, mau chóng giao nộp tài sản của nhà họ Trần rồi về quê đi”. “Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi”. Dứt lời, Lạc Cửu Anh cúp máy luôn. Trần Quốc Hoa cầm điện thoại ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn. Ba người Đường Bách Thành đều đã chết rồi sao? “Bố, sao thế ạ?” Trần Lập Tân thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa hơi lạ bèn vội bước đến hỏi. “Môn… môn chủ Đường, mấy người môn chủ Đường chết rồi. Mau lên, lập tức giao hết toàn bộ quyền lợi và tài sản cho tập đoàn Vy Nhan, lập tức mời luật sư Mã đến đây”. Mặt mày Trần Quốc Hoa xám như tro tàn. Lúc này cụ ta đã không còn quan tâm đến việc bảo toàn tài sản gì nữa mà phải giữ được tính mạng. “Bố, bố nói bậy bạ gì thế? Tại sao mấy người môn chủ Đường lại chết được chứ?” Trần Lập Tân vẫn không dám tin mọi chuyện là thật. Mấy người Đường Bách Thành đến đó tức là ba đánh một, ba đánh một mà không thể thắng sao?“Nói nhiều làm gì! Mau mời luật sư Mã…”