Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương…
Chương 2268: Sở Mặc xuất quan (2)
Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Hai Thái thượng Cổ tổ của đạo tặc Toa Lan cùng Dạ Vô Tình, Dạ Vô Pháp càng không hy vọng bất kỳ ai trong bọn họ rời đi, nên hiện tại, đoàn đội bảy người đoàn kết cơ hồ đã có chút vết nứt.Năm Thiên Mạc thứ một trăm ba tám, Liên minh tinh anh đã chiếm được một phần ba lãnh thổ của gia tộc Minh Hà. Đồng thời, quân đoàncủa gia tộc này cũng bị tiêu diệt gần một nửa.Nói cách khác, chỉnh thể lực lượng gia tộc Minh Hà đã bị mất một phần hai.Mức này đã là mức tới hạn. Một mức tới hạn nguy hiểm, nếu còn tiếp tục, gia tộc Minh Hà chẳng mấy mà sẽ tan vỡ.Vì Liên minh tinh anh còn chưa tổn thất đến một phần mười. Tỷ lệ này có chút khoa trương, có vẻ gia tộc Minh Hà không đáng sợ như trong tưởng tượng. Thật ra không phải thế. Gia tộc Minh Hà vẫn đáng sợ.Chỉ là công pháp của gia tộc Minh Hà đã bị Liên minh tinh anh tìm được cách phá giải. Đồng thời, bất cứ ai trong Liên minh tinh anh cũng là thân kinh bách chiến. Còn tu sĩ trong gia tộc Minh Hà, dù có mạnh nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu.Tổng hợp lại mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.Gia tộc Minh Hà liên tiếp bại lui, Liên minh tinh anh từng bước ép sát.- Không được, ta phải ly khai ngay lập tức.Một Thái thượng gia tộc Minh Hà nhìn pháp trận đã có vết rạn, cắn răng nói.- Ngươi mê sảng à? Ngươi nhìn xem, chẳng lẽ ngươi muốn cứ thế mà từ bỏ sao? Pháp trận này cùng lắm chỉ có thể kiên trì được bảy mươi năm nữa. Nếu chúng ta toàn lực công kích cũng chỉ mất ba, bốn mươi năm, nó sẽ bị công phá. Phá hủy Vương tộc, diệt sát Sở Mặc, mọi người đều có lợi ích không tưởng. Các ngươi đừng quên, phân nửa tài nguyên của mười ba cổ tộc đều nằm trong tay của Sở Mặc.Dạ Vô Pháp nhìn Thái thượng của gia tộc Minh Hà quát lớn. Lúc này, Sở Mặc đang ở trong trận pháp.Hắn đã bế quan rất nhiều năm. Ngoài trừ năm Thiên Mạc thứ một trăm linh một, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y sinh con, Sở Mặc làm cha, hắn xuất quan một lần, còn đâu hắn chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài nào nữa.Kỳ Tiêu Vũ sinh ra một bé gái gọi là Sở Đồng, Thủy Y Y sinh một bé trai, lấy tên là Sở Hiên.Bất quá hai đứa trẻ vừa sinh không lâu đã bị Sở Mặc dùng thần liệu cao cấp nhất trực tiếp phong ấn, giấu vào thế giới của Thương KhungThần Giám.Thời kỳ này quá hỗn loạn, hắn không muốn con mình phải trải qua những việc thế này.Tuy Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y thấy rất khó khăn nhưng hai người hiểu đây là bảo hộ tốt nhất cho hài tử của mình.Nên toàn bộ Vương tộc Sở thị, ngoại trừ một số ít người biết Sở Mặc đã có con, còn những người khác cơ bản không biết vùng đất Vương tộc Sở thị đã có người thừa kế. Sự tồn tại của Sở Hiên và Sở Đồng là một bí mật. Sau đó, Sở Mặc bắt đầu bế quan. Sau khi xuất quan, hắn dùng thời gian ngắn nhất để biết mấy năm nay xảy ra những chuyện gì. Sở Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn phái ngoài, nụ cười của hắn lại tràn ngập trào phúng.Bảy người kia đã bị Thủy Y Y, Kỳ Tiêu Vũ và Sở Sở lừa.Trong tình huống bình thường, pháp trận không thể có vấn đề ở thời điểm này được. Dù có mười Thái thượng Cổ tổ đánh thì cũng phải mất ít nhất năm trăm năm nó mới bị phá, làm gì có chuyện hai trăm năm đã bị đánh tan được. Sau khi Thủy Y Y và Kỳ Tiêu Vũ liên lạc với Sở Sở đã bàn bạc, cố ý để nó có kẽ hở. Chính vì muốn giữ chân đám người kia lại, để Liên minh tinh anh có đủ thời gian phế bỏ gia tộc Minh Hà.Chỉ cần bất cứ một người nào trong bảy người này ly khai, pháp trận sẽ tự khôi phục. Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y sẽ chủ động nâng cao khả năng phòng ngự của pháp trận, khiến cho những người còn lại tuyệt vọng.Các nàng có khả năng khống chế lòng người ở mức cao nhất rồi, đem bảy Thái thượng này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lần này Sở Mặc xuất quan chính là muốn nhìn một chút sự việc phát triển tới mức nào rồi. Kết quả trước mắt khiến hắn rất hài lòng.Mấy năm bế quan đã giúp cảnh giới của hắn gần như đạt đến giới hạn kia rồi. Thân thể của hắn không thể tiến thêm. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ,chuẩn bị độ kiếp của Thái thượng.Bất quá trước khi độ kiếp, Sở Mặc muốn trêu đùa bảy lão già đáng ghét kia một chút. Nếu có thể giết được vài người thì càng hay.Sau khi chuẩn bị xong, Sở Mặc trực tiếp mở một cánh cửa trên pháp trận, bước một bước đi ra ngoài.Thái thượng Cổ tổ có năng lực cảm nhận hết sức hùng mạnh nên khi Sở Mặc vừa mở cửa, chỉ trong nháy mắt, thần thức của bảy Thái thượng đã khóa trên người hắn.- Ngươi lại dám đi ra cơ à?- Ngươi cũng dám thò đầu ra đấy?- Tiểu súc sinh, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn!- Còn lâu ngươi mới quay về được!Ba gã Cổ tổ gia tộc Minh Hà vốn đang xoắn xuýt lập tức kích động, thậm chí còn có chút cảm kích với Sở Mặc. Thật sự phải cảm ơn hắn.Nếu Sở Mặc không ra, bọn họ sẽ rất thống khổ, buộc phải lựa chọn giữa gia tộc hay bỏ đi. Nhưng giờ thì không cần nữa.Sở Mặc không biết sống chết tự chui ra. Pháp trận có thể khôi phục sau. Ngoài trừ người chủ trì pháp trận là Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y, những người khác còn không biết Sở Mặc đã xuất quan, lại còn rời khỏi pháp trận.Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y hoảng sợ, các nàng thông qua lăng kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, thật sự không biết Sở Mặc muốn làm gì, lại không dám hỏi vì sợ ảnh hưởng đến hắn.Sở Mặc cười ha ha, sau đó bay thẳng đến hướng về gia tộc Hàn Băng, nhanh chóng bỏ chạy.- Tiểu súc sinh nhất định là sợ chúng ta san bằng pháp trận nênmới bỏ chạy rồi.- Đúng thế, hắn đang sợ hãi. Hắn bỏ người nhà của mình để chạy trốn.- Tiểu súc sinh, ngươi nghĩ đến nước này rồi ngươi còn có đường để đi sao?Bảy tên Thái thượng Cổ tổ lập tức phấn khích, hồ hởi đuổi theo Sở Mặc.Ba Thái thượng Cổ tổ cũng tự tin thông báo cho đám người cao tầngtrong gia tộc: yên tâm, chúng ta sẽ về nhanh thôi. Chúng ta sẽ tự tay tiêu diệt Liên minh tinh anh.Hơn tất thảy mọi thứ, tin tức này khiến người gia tộc Minh Hà hân hoan, thậm chí vì thế còn hai lần phản công, khiến Liên minh tinh anh bị tổn thất không nhỏ.Bất quá xét toàn cục, gia tộc Minh Hà vẫn ở tình huống bất lợi, nhưng bọn họ đã không thấy sợ nữa. Vì lão tổ tông của họ đã nói sẽ trở lại nhanh thôi. Mọi thứ chẳng mấy chốc sẽ biến chuyển.Nói đến Sở Mặc, hắn dùng tốc độ nhanh không tưởng chạy về giatộc Hàn Băng. Bảy tên Thái thượng phía sau bám theo, tốc độ cũng nhanh cực kỳ.
Hai Thái thượng Cổ tổ của đạo tặc Toa Lan cùng Dạ Vô Tình, Dạ Vô Pháp càng không hy vọng bất kỳ ai trong bọn họ rời đi, nên hiện tại, đoàn đội bảy người đoàn kết cơ hồ đã có chút vết nứt.
Năm Thiên Mạc thứ một trăm ba tám, Liên minh tinh anh đã chiếm được một phần ba lãnh thổ của gia tộc Minh Hà. Đồng thời, quân đoàncủa gia tộc này cũng bị tiêu diệt gần một nửa.
Nói cách khác, chỉnh thể lực lượng gia tộc Minh Hà đã bị mất một phần hai.
Mức này đã là mức tới hạn. Một mức tới hạn nguy hiểm, nếu còn tiếp tục, gia tộc Minh Hà chẳng mấy mà sẽ tan vỡ.
Vì Liên minh tinh anh còn chưa tổn thất đến một phần mười. Tỷ lệ này có chút khoa trương, có vẻ gia tộc Minh Hà không đáng sợ như trong tưởng tượng. Thật ra không phải thế. Gia tộc Minh Hà vẫn đáng sợ.
Chỉ là công pháp của gia tộc Minh Hà đã bị Liên minh tinh anh tìm được cách phá giải. Đồng thời, bất cứ ai trong Liên minh tinh anh cũng là thân kinh bách chiến. Còn tu sĩ trong gia tộc Minh Hà, dù có mạnh nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Tổng hợp lại mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.
Gia tộc Minh Hà liên tiếp bại lui, Liên minh tinh anh từng bước ép sát.
- Không được, ta phải ly khai ngay lập tức.
Một Thái thượng gia tộc Minh Hà nhìn pháp trận đã có vết rạn, cắn răng nói.
- Ngươi mê sảng à? Ngươi nhìn xem, chẳng lẽ ngươi muốn cứ thế mà từ bỏ sao? Pháp trận này cùng lắm chỉ có thể kiên trì được bảy mươi năm nữa. Nếu chúng ta toàn lực công kích cũng chỉ mất ba, bốn mươi năm, nó sẽ bị công phá. Phá hủy Vương tộc, diệt sát Sở Mặc, mọi người đều có lợi ích không tưởng. Các ngươi đừng quên, phân nửa tài nguyên của mười ba cổ tộc đều nằm trong tay của Sở Mặc.
Dạ Vô Pháp nhìn Thái thượng của gia tộc Minh Hà quát lớn. Lúc này, Sở Mặc đang ở trong trận pháp.
Hắn đã bế quan rất nhiều năm. Ngoài trừ năm Thiên Mạc thứ một trăm linh một, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y sinh con, Sở Mặc làm cha, hắn xuất quan một lần, còn đâu hắn chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài nào nữa.
Kỳ Tiêu Vũ sinh ra một bé gái gọi là Sở Đồng, Thủy Y Y sinh một bé trai, lấy tên là Sở Hiên.
Bất quá hai đứa trẻ vừa sinh không lâu đã bị Sở Mặc dùng thần liệu cao cấp nhất trực tiếp phong ấn, giấu vào thế giới của Thương KhungThần Giám.
Thời kỳ này quá hỗn loạn, hắn không muốn con mình phải trải qua những việc thế này.
Tuy Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y thấy rất khó khăn nhưng hai người hiểu đây là bảo hộ tốt nhất cho hài tử của mình.
Nên toàn bộ Vương tộc Sở thị, ngoại trừ một số ít người biết Sở Mặc đã có con, còn những người khác cơ bản không biết vùng đất Vương tộc Sở thị đã có người thừa kế. Sự tồn tại của Sở Hiên và Sở Đồng là một bí mật. Sau đó, Sở Mặc bắt đầu bế quan. Sau khi xuất quan, hắn dùng thời gian ngắn nhất để biết mấy năm nay xảy ra những chuyện gì. Sở Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn phái ngoài, nụ cười của hắn lại tràn ngập trào phúng.
Bảy người kia đã bị Thủy Y Y, Kỳ Tiêu Vũ và Sở Sở lừa.
Trong tình huống bình thường, pháp trận không thể có vấn đề ở thời điểm này được. Dù có mười Thái thượng Cổ tổ đánh thì cũng phải mất ít nhất năm trăm năm nó mới bị phá, làm gì có chuyện hai trăm năm đã bị đánh tan được. Sau khi Thủy Y Y và Kỳ Tiêu Vũ liên lạc với Sở Sở đã bàn bạc, cố ý để nó có kẽ hở. Chính vì muốn giữ chân đám người kia lại, để Liên minh tinh anh có đủ thời gian phế bỏ gia tộc Minh Hà.
Chỉ cần bất cứ một người nào trong bảy người này ly khai, pháp trận sẽ tự khôi phục. Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y sẽ chủ động nâng cao khả năng phòng ngự của pháp trận, khiến cho những người còn lại tuyệt vọng.
Các nàng có khả năng khống chế lòng người ở mức cao nhất rồi, đem bảy Thái thượng này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lần này Sở Mặc xuất quan chính là muốn nhìn một chút sự việc phát triển tới mức nào rồi. Kết quả trước mắt khiến hắn rất hài lòng.
Mấy năm bế quan đã giúp cảnh giới của hắn gần như đạt đến giới hạn kia rồi. Thân thể của hắn không thể tiến thêm. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ,
chuẩn bị độ kiếp của Thái thượng.
Bất quá trước khi độ kiếp, Sở Mặc muốn trêu đùa bảy lão già đáng ghét kia một chút. Nếu có thể giết được vài người thì càng hay.
Sau khi chuẩn bị xong, Sở Mặc trực tiếp mở một cánh cửa trên pháp trận, bước một bước đi ra ngoài.
Thái thượng Cổ tổ có năng lực cảm nhận hết sức hùng mạnh nên khi Sở Mặc vừa mở cửa, chỉ trong nháy mắt, thần thức của bảy Thái thượng đã khóa trên người hắn.
- Ngươi lại dám đi ra cơ à?
- Ngươi cũng dám thò đầu ra đấy?
- Tiểu súc sinh, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn!
- Còn lâu ngươi mới quay về được!
Ba gã Cổ tổ gia tộc Minh Hà vốn đang xoắn xuýt lập tức kích động, thậm chí còn có chút cảm kích với Sở Mặc. Thật sự phải cảm ơn hắn.
Nếu Sở Mặc không ra, bọn họ sẽ rất thống khổ, buộc phải lựa chọn giữa gia tộc hay bỏ đi. Nhưng giờ thì không cần nữa.
Sở Mặc không biết sống chết tự chui ra. Pháp trận có thể khôi phục sau. Ngoài trừ người chủ trì pháp trận là Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y, những người khác còn không biết Sở Mặc đã xuất quan, lại còn rời khỏi pháp trận.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y hoảng sợ, các nàng thông qua lăng kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, thật sự không biết Sở Mặc muốn làm gì, lại không dám hỏi vì sợ ảnh hưởng đến hắn.
Sở Mặc cười ha ha, sau đó bay thẳng đến hướng về gia tộc Hàn Băng, nhanh chóng bỏ chạy.
- Tiểu súc sinh nhất định là sợ chúng ta san bằng pháp trận nênmới bỏ chạy rồi.
- Đúng thế, hắn đang sợ hãi. Hắn bỏ người nhà của mình để chạy trốn.
- Tiểu súc sinh, ngươi nghĩ đến nước này rồi ngươi còn có đường để đi sao?
Bảy tên Thái thượng Cổ tổ lập tức phấn khích, hồ hởi đuổi theo Sở Mặc.
Ba Thái thượng Cổ tổ cũng tự tin thông báo cho đám người cao tầngtrong gia tộc: yên tâm, chúng ta sẽ về nhanh thôi. Chúng ta sẽ tự tay tiêu diệt Liên minh tinh anh.
Hơn tất thảy mọi thứ, tin tức này khiến người gia tộc Minh Hà hân hoan, thậm chí vì thế còn hai lần phản công, khiến Liên minh tinh anh bị tổn thất không nhỏ.
Bất quá xét toàn cục, gia tộc Minh Hà vẫn ở tình huống bất lợi, nhưng bọn họ đã không thấy sợ nữa. Vì lão tổ tông của họ đã nói sẽ trở lại nhanh thôi. Mọi thứ chẳng mấy chốc sẽ biến chuyển.
Nói đến Sở Mặc, hắn dùng tốc độ nhanh không tưởng chạy về giatộc Hàn Băng. Bảy tên Thái thượng phía sau bám theo, tốc độ cũng nhanh cực kỳ.
Thí Thiên ĐaoTác giả: Tiểu Đao Phong LợiTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpGió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến. Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này. Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn. Nhưng hắn đi thực kiên quyết. Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới. Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức. Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời. Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh, Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc. Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người. Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương… Hai Thái thượng Cổ tổ của đạo tặc Toa Lan cùng Dạ Vô Tình, Dạ Vô Pháp càng không hy vọng bất kỳ ai trong bọn họ rời đi, nên hiện tại, đoàn đội bảy người đoàn kết cơ hồ đã có chút vết nứt.Năm Thiên Mạc thứ một trăm ba tám, Liên minh tinh anh đã chiếm được một phần ba lãnh thổ của gia tộc Minh Hà. Đồng thời, quân đoàncủa gia tộc này cũng bị tiêu diệt gần một nửa.Nói cách khác, chỉnh thể lực lượng gia tộc Minh Hà đã bị mất một phần hai.Mức này đã là mức tới hạn. Một mức tới hạn nguy hiểm, nếu còn tiếp tục, gia tộc Minh Hà chẳng mấy mà sẽ tan vỡ.Vì Liên minh tinh anh còn chưa tổn thất đến một phần mười. Tỷ lệ này có chút khoa trương, có vẻ gia tộc Minh Hà không đáng sợ như trong tưởng tượng. Thật ra không phải thế. Gia tộc Minh Hà vẫn đáng sợ.Chỉ là công pháp của gia tộc Minh Hà đã bị Liên minh tinh anh tìm được cách phá giải. Đồng thời, bất cứ ai trong Liên minh tinh anh cũng là thân kinh bách chiến. Còn tu sĩ trong gia tộc Minh Hà, dù có mạnh nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu.Tổng hợp lại mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.Gia tộc Minh Hà liên tiếp bại lui, Liên minh tinh anh từng bước ép sát.- Không được, ta phải ly khai ngay lập tức.Một Thái thượng gia tộc Minh Hà nhìn pháp trận đã có vết rạn, cắn răng nói.- Ngươi mê sảng à? Ngươi nhìn xem, chẳng lẽ ngươi muốn cứ thế mà từ bỏ sao? Pháp trận này cùng lắm chỉ có thể kiên trì được bảy mươi năm nữa. Nếu chúng ta toàn lực công kích cũng chỉ mất ba, bốn mươi năm, nó sẽ bị công phá. Phá hủy Vương tộc, diệt sát Sở Mặc, mọi người đều có lợi ích không tưởng. Các ngươi đừng quên, phân nửa tài nguyên của mười ba cổ tộc đều nằm trong tay của Sở Mặc.Dạ Vô Pháp nhìn Thái thượng của gia tộc Minh Hà quát lớn. Lúc này, Sở Mặc đang ở trong trận pháp.Hắn đã bế quan rất nhiều năm. Ngoài trừ năm Thiên Mạc thứ một trăm linh một, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y sinh con, Sở Mặc làm cha, hắn xuất quan một lần, còn đâu hắn chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài nào nữa.Kỳ Tiêu Vũ sinh ra một bé gái gọi là Sở Đồng, Thủy Y Y sinh một bé trai, lấy tên là Sở Hiên.Bất quá hai đứa trẻ vừa sinh không lâu đã bị Sở Mặc dùng thần liệu cao cấp nhất trực tiếp phong ấn, giấu vào thế giới của Thương KhungThần Giám.Thời kỳ này quá hỗn loạn, hắn không muốn con mình phải trải qua những việc thế này.Tuy Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y thấy rất khó khăn nhưng hai người hiểu đây là bảo hộ tốt nhất cho hài tử của mình.Nên toàn bộ Vương tộc Sở thị, ngoại trừ một số ít người biết Sở Mặc đã có con, còn những người khác cơ bản không biết vùng đất Vương tộc Sở thị đã có người thừa kế. Sự tồn tại của Sở Hiên và Sở Đồng là một bí mật. Sau đó, Sở Mặc bắt đầu bế quan. Sau khi xuất quan, hắn dùng thời gian ngắn nhất để biết mấy năm nay xảy ra những chuyện gì. Sở Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn phái ngoài, nụ cười của hắn lại tràn ngập trào phúng.Bảy người kia đã bị Thủy Y Y, Kỳ Tiêu Vũ và Sở Sở lừa.Trong tình huống bình thường, pháp trận không thể có vấn đề ở thời điểm này được. Dù có mười Thái thượng Cổ tổ đánh thì cũng phải mất ít nhất năm trăm năm nó mới bị phá, làm gì có chuyện hai trăm năm đã bị đánh tan được. Sau khi Thủy Y Y và Kỳ Tiêu Vũ liên lạc với Sở Sở đã bàn bạc, cố ý để nó có kẽ hở. Chính vì muốn giữ chân đám người kia lại, để Liên minh tinh anh có đủ thời gian phế bỏ gia tộc Minh Hà.Chỉ cần bất cứ một người nào trong bảy người này ly khai, pháp trận sẽ tự khôi phục. Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y sẽ chủ động nâng cao khả năng phòng ngự của pháp trận, khiến cho những người còn lại tuyệt vọng.Các nàng có khả năng khống chế lòng người ở mức cao nhất rồi, đem bảy Thái thượng này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lần này Sở Mặc xuất quan chính là muốn nhìn một chút sự việc phát triển tới mức nào rồi. Kết quả trước mắt khiến hắn rất hài lòng.Mấy năm bế quan đã giúp cảnh giới của hắn gần như đạt đến giới hạn kia rồi. Thân thể của hắn không thể tiến thêm. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ,chuẩn bị độ kiếp của Thái thượng.Bất quá trước khi độ kiếp, Sở Mặc muốn trêu đùa bảy lão già đáng ghét kia một chút. Nếu có thể giết được vài người thì càng hay.Sau khi chuẩn bị xong, Sở Mặc trực tiếp mở một cánh cửa trên pháp trận, bước một bước đi ra ngoài.Thái thượng Cổ tổ có năng lực cảm nhận hết sức hùng mạnh nên khi Sở Mặc vừa mở cửa, chỉ trong nháy mắt, thần thức của bảy Thái thượng đã khóa trên người hắn.- Ngươi lại dám đi ra cơ à?- Ngươi cũng dám thò đầu ra đấy?- Tiểu súc sinh, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn!- Còn lâu ngươi mới quay về được!Ba gã Cổ tổ gia tộc Minh Hà vốn đang xoắn xuýt lập tức kích động, thậm chí còn có chút cảm kích với Sở Mặc. Thật sự phải cảm ơn hắn.Nếu Sở Mặc không ra, bọn họ sẽ rất thống khổ, buộc phải lựa chọn giữa gia tộc hay bỏ đi. Nhưng giờ thì không cần nữa.Sở Mặc không biết sống chết tự chui ra. Pháp trận có thể khôi phục sau. Ngoài trừ người chủ trì pháp trận là Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y, những người khác còn không biết Sở Mặc đã xuất quan, lại còn rời khỏi pháp trận.Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y hoảng sợ, các nàng thông qua lăng kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, thật sự không biết Sở Mặc muốn làm gì, lại không dám hỏi vì sợ ảnh hưởng đến hắn.Sở Mặc cười ha ha, sau đó bay thẳng đến hướng về gia tộc Hàn Băng, nhanh chóng bỏ chạy.- Tiểu súc sinh nhất định là sợ chúng ta san bằng pháp trận nênmới bỏ chạy rồi.- Đúng thế, hắn đang sợ hãi. Hắn bỏ người nhà của mình để chạy trốn.- Tiểu súc sinh, ngươi nghĩ đến nước này rồi ngươi còn có đường để đi sao?Bảy tên Thái thượng Cổ tổ lập tức phấn khích, hồ hởi đuổi theo Sở Mặc.Ba Thái thượng Cổ tổ cũng tự tin thông báo cho đám người cao tầngtrong gia tộc: yên tâm, chúng ta sẽ về nhanh thôi. Chúng ta sẽ tự tay tiêu diệt Liên minh tinh anh.Hơn tất thảy mọi thứ, tin tức này khiến người gia tộc Minh Hà hân hoan, thậm chí vì thế còn hai lần phản công, khiến Liên minh tinh anh bị tổn thất không nhỏ.Bất quá xét toàn cục, gia tộc Minh Hà vẫn ở tình huống bất lợi, nhưng bọn họ đã không thấy sợ nữa. Vì lão tổ tông của họ đã nói sẽ trở lại nhanh thôi. Mọi thứ chẳng mấy chốc sẽ biến chuyển.Nói đến Sở Mặc, hắn dùng tốc độ nhanh không tưởng chạy về giatộc Hàn Băng. Bảy tên Thái thượng phía sau bám theo, tốc độ cũng nhanh cực kỳ.