Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1564
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1564Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, hung hăng nói: “Được! Nếu cậu đã muốn đâm đầu vào chỗ chết như thế thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”. “Năm đó tôi chỉ dùng năm chiêu đã có thể giết được Thiên Vương số một Âu Lục, để tỏ lòng tôn kính với Tiêu Long, tôi sẽ đánh sáu chiêu rồi mới giết cậu”. Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Hoài Viễn nhấc chân bước đến, ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Thái Dương đều rung chuyển. Lúc này rất nhiều luồng sức mạnh của cường giả bao trùm quảng trường Thái Dương. Sandos cũng đứng trên một đỉnh tháp cách đó khá xa nhìn quảng trường Thái Dương. “Chủ tế, ông nói xem giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, ai có khả năng thắng trận đấu này cao hơn?” Một chủ tế mặc áo choàng đen đứng cạnh Sandos cúi đầu hỏi Sandos. “Có lẽ trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả”. Sandos thở dài nói: “Mặc dù cách đánh của Tiêu Chính Văn khá nhiều, hơn nữa từng giết rất nhiều cường giả, nhưng dù sao Quang Minh Tôn cũng là ông già sống mấy chục năm, chỉ nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Tiêu Chính Văn đã không thể so bì được rồi”. “Dù bản lĩnh của cậu ta có giỏi đi chăng nữa, nhưng kinh nghiệm lại không thể bù lại bằng bản lĩnh được”. “Huống gì Quang Minh Tôn vẫn còn một con át chủ bài”. “Cái gì? Ý ông là Quang Minh Tôn chưa đánh hết sức ư?” Chủ tế áo đen kinh ngạc hỏi. “Tất nhiên, ông ta là người duy nhất có thể uống máu rồng, máu rồng là thứ có sức mạnh rồng cổ cực mạnh, đồng nghĩa với việc ông ta có thể có một phần một nghìn sức mạnh Long tộc”. “Long tộc là sự tồn tại lớn mạnh chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, dù là một phần một nghìn sức mạnh cũng không phải là người mà Tiêu Chính Văn có thể đối địch”. Sandos hờ hững nói. Đồng thời có thể nhìn thấy vẻ kiêng dè và ngưỡng mộ trong mắt ông ta. Đây là điểm khác biệt lớn nhất của Quang Minh Tôn với chín vị Thập Tôn Quang Minh khác, cũng là điểm khiến người khác kiêng dè nhất. “Sao cơ? Ý ông là thật sự có rồng tồn tại trên thế giới này à?” Chủ tế đó vô cùng kinh ngạc. Mặc dù vẫn luôn nói là trên thế giới này có rồng, còn có truyền nhân của rồng tồn tại. Nhưng ở nước Lý không chỉ người biết đến truyền thuyết này càng ngày ít, mà người tin vào truyền thuyết này dường như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1564Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, hung hăng nói: “Được! Nếu cậu đã muốn đâm đầu vào chỗ chết như thế thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”. “Năm đó tôi chỉ dùng năm chiêu đã có thể giết được Thiên Vương số một Âu Lục, để tỏ lòng tôn kính với Tiêu Long, tôi sẽ đánh sáu chiêu rồi mới giết cậu”. Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Hoài Viễn nhấc chân bước đến, ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Thái Dương đều rung chuyển. Lúc này rất nhiều luồng sức mạnh của cường giả bao trùm quảng trường Thái Dương. Sandos cũng đứng trên một đỉnh tháp cách đó khá xa nhìn quảng trường Thái Dương. “Chủ tế, ông nói xem giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, ai có khả năng thắng trận đấu này cao hơn?” Một chủ tế mặc áo choàng đen đứng cạnh Sandos cúi đầu hỏi Sandos. “Có lẽ trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả”. Sandos thở dài nói: “Mặc dù cách đánh của Tiêu Chính Văn khá nhiều, hơn nữa từng giết rất nhiều cường giả, nhưng dù sao Quang Minh Tôn cũng là ông già sống mấy chục năm, chỉ nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Tiêu Chính Văn đã không thể so bì được rồi”. “Dù bản lĩnh của cậu ta có giỏi đi chăng nữa, nhưng kinh nghiệm lại không thể bù lại bằng bản lĩnh được”. “Huống gì Quang Minh Tôn vẫn còn một con át chủ bài”. “Cái gì? Ý ông là Quang Minh Tôn chưa đánh hết sức ư?” Chủ tế áo đen kinh ngạc hỏi. “Tất nhiên, ông ta là người duy nhất có thể uống máu rồng, máu rồng là thứ có sức mạnh rồng cổ cực mạnh, đồng nghĩa với việc ông ta có thể có một phần một nghìn sức mạnh Long tộc”. “Long tộc là sự tồn tại lớn mạnh chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, dù là một phần một nghìn sức mạnh cũng không phải là người mà Tiêu Chính Văn có thể đối địch”. Sandos hờ hững nói. Đồng thời có thể nhìn thấy vẻ kiêng dè và ngưỡng mộ trong mắt ông ta. Đây là điểm khác biệt lớn nhất của Quang Minh Tôn với chín vị Thập Tôn Quang Minh khác, cũng là điểm khiến người khác kiêng dè nhất. “Sao cơ? Ý ông là thật sự có rồng tồn tại trên thế giới này à?” Chủ tế đó vô cùng kinh ngạc. Mặc dù vẫn luôn nói là trên thế giới này có rồng, còn có truyền nhân của rồng tồn tại. Nhưng ở nước Lý không chỉ người biết đến truyền thuyết này càng ngày ít, mà người tin vào truyền thuyết này dường như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1564Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, hung hăng nói: “Được! Nếu cậu đã muốn đâm đầu vào chỗ chết như thế thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”. “Năm đó tôi chỉ dùng năm chiêu đã có thể giết được Thiên Vương số một Âu Lục, để tỏ lòng tôn kính với Tiêu Long, tôi sẽ đánh sáu chiêu rồi mới giết cậu”. Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Hoài Viễn nhấc chân bước đến, ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Thái Dương đều rung chuyển. Lúc này rất nhiều luồng sức mạnh của cường giả bao trùm quảng trường Thái Dương. Sandos cũng đứng trên một đỉnh tháp cách đó khá xa nhìn quảng trường Thái Dương. “Chủ tế, ông nói xem giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, ai có khả năng thắng trận đấu này cao hơn?” Một chủ tế mặc áo choàng đen đứng cạnh Sandos cúi đầu hỏi Sandos. “Có lẽ trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả”. Sandos thở dài nói: “Mặc dù cách đánh của Tiêu Chính Văn khá nhiều, hơn nữa từng giết rất nhiều cường giả, nhưng dù sao Quang Minh Tôn cũng là ông già sống mấy chục năm, chỉ nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Tiêu Chính Văn đã không thể so bì được rồi”. “Dù bản lĩnh của cậu ta có giỏi đi chăng nữa, nhưng kinh nghiệm lại không thể bù lại bằng bản lĩnh được”. “Huống gì Quang Minh Tôn vẫn còn một con át chủ bài”. “Cái gì? Ý ông là Quang Minh Tôn chưa đánh hết sức ư?” Chủ tế áo đen kinh ngạc hỏi. “Tất nhiên, ông ta là người duy nhất có thể uống máu rồng, máu rồng là thứ có sức mạnh rồng cổ cực mạnh, đồng nghĩa với việc ông ta có thể có một phần một nghìn sức mạnh Long tộc”. “Long tộc là sự tồn tại lớn mạnh chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, dù là một phần một nghìn sức mạnh cũng không phải là người mà Tiêu Chính Văn có thể đối địch”. Sandos hờ hững nói. Đồng thời có thể nhìn thấy vẻ kiêng dè và ngưỡng mộ trong mắt ông ta. Đây là điểm khác biệt lớn nhất của Quang Minh Tôn với chín vị Thập Tôn Quang Minh khác, cũng là điểm khiến người khác kiêng dè nhất. “Sao cơ? Ý ông là thật sự có rồng tồn tại trên thế giới này à?” Chủ tế đó vô cùng kinh ngạc. Mặc dù vẫn luôn nói là trên thế giới này có rồng, còn có truyền nhân của rồng tồn tại. Nhưng ở nước Lý không chỉ người biết đến truyền thuyết này càng ngày ít, mà người tin vào truyền thuyết này dường như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.