Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1580
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1580Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rơi vào đường cùng, La Quốc Hoa vui như mở cờ trong bụng. “Thật ra tôi không ngờ cậu lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương, nhưng cảnh giới Thiên Vương thì thế nào? Mặc dù cậu có thể chèn ép bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng còn ông Lục đấy?” “Còn vị này nữa?” “Cậu có thể so được với vị nào trong số bọn họ?” “Đôi khi thực lực của bản thân chỉ là một phần của sức mạnh chung, làm người cần phải nhìn xa trông rộng một chút”. La Quốc Hoa khoanh tay cười nhạo nói. “Trong mắt tôi, ông hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với tôi”. Tiêu Chính Văn hờ hững nói. “Cái gì?” La Quốc Hoa giận tái mặt, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Được, hay lắm! Vậy hôm nay tôi muốn xem xem cậu phơi thây ở đây thế nào”. “Tiêu Chính Văn, nể tình Tiêu Long, nếu cậu buông tay chịu trói, hôm nay tôi có thể giữ mạng lại cho cậu”. Vũ Thiên Tôn cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Ha ha, giữ mạng cho tôi ư? Cường giả cảnh giới Thiên Thần đúng là rất mạnh, nhưng có phải ông xem trọng mình quá rồi không? Tiêu Chính Văn tôi, thứ nhất không phải là đệ tử của ông, thứ hai không phải là môn đồ của ông, những lời ông nói chả có tí trọng lượng nào với tôi cả”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là to gan! Cậu dám bất kính với cường giả cảnh giới Thiên Thần!” Lục Hoài Viễn tức giận quát. “Thiên Thần thì thế nào? Mạng của tôi là do tôi quyết định, không phải do trời”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lùi lại nửa bước. “Do cậu chứ không phải do trời ư? Ha ha…” Lục Hoài Viễn bật cười chỉ vào La Quốc Hoa nói: “Ông ta hẳn là người của Hắc Băng Đài ở Hoa Quốc nhỉ? Nếu tôi không nói sai thì lần này cậu phải kết hợp với Hắc Băng Đài cùng đến cứu tôi!” “Tiếc là ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng đã bỏ rơi cậu, cậu còn gì có thể nói nữa đây? Bị cô lập hoàn toàn cũng không đến nỗi đấy chứ”. Nói xong, sắc mặt Lục Hoài Viễn trở nên dữ tợn. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lục Hoài Viễn, lúc này anh thật sự đã rơi vào đường cùng.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1580Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rơi vào đường cùng, La Quốc Hoa vui như mở cờ trong bụng. “Thật ra tôi không ngờ cậu lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương, nhưng cảnh giới Thiên Vương thì thế nào? Mặc dù cậu có thể chèn ép bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng còn ông Lục đấy?” “Còn vị này nữa?” “Cậu có thể so được với vị nào trong số bọn họ?” “Đôi khi thực lực của bản thân chỉ là một phần của sức mạnh chung, làm người cần phải nhìn xa trông rộng một chút”. La Quốc Hoa khoanh tay cười nhạo nói. “Trong mắt tôi, ông hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với tôi”. Tiêu Chính Văn hờ hững nói. “Cái gì?” La Quốc Hoa giận tái mặt, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Được, hay lắm! Vậy hôm nay tôi muốn xem xem cậu phơi thây ở đây thế nào”. “Tiêu Chính Văn, nể tình Tiêu Long, nếu cậu buông tay chịu trói, hôm nay tôi có thể giữ mạng lại cho cậu”. Vũ Thiên Tôn cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Ha ha, giữ mạng cho tôi ư? Cường giả cảnh giới Thiên Thần đúng là rất mạnh, nhưng có phải ông xem trọng mình quá rồi không? Tiêu Chính Văn tôi, thứ nhất không phải là đệ tử của ông, thứ hai không phải là môn đồ của ông, những lời ông nói chả có tí trọng lượng nào với tôi cả”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là to gan! Cậu dám bất kính với cường giả cảnh giới Thiên Thần!” Lục Hoài Viễn tức giận quát. “Thiên Thần thì thế nào? Mạng của tôi là do tôi quyết định, không phải do trời”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lùi lại nửa bước. “Do cậu chứ không phải do trời ư? Ha ha…” Lục Hoài Viễn bật cười chỉ vào La Quốc Hoa nói: “Ông ta hẳn là người của Hắc Băng Đài ở Hoa Quốc nhỉ? Nếu tôi không nói sai thì lần này cậu phải kết hợp với Hắc Băng Đài cùng đến cứu tôi!” “Tiếc là ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng đã bỏ rơi cậu, cậu còn gì có thể nói nữa đây? Bị cô lập hoàn toàn cũng không đến nỗi đấy chứ”. Nói xong, sắc mặt Lục Hoài Viễn trở nên dữ tợn. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lục Hoài Viễn, lúc này anh thật sự đã rơi vào đường cùng.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1580Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rơi vào đường cùng, La Quốc Hoa vui như mở cờ trong bụng. “Thật ra tôi không ngờ cậu lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương, nhưng cảnh giới Thiên Vương thì thế nào? Mặc dù cậu có thể chèn ép bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng còn ông Lục đấy?” “Còn vị này nữa?” “Cậu có thể so được với vị nào trong số bọn họ?” “Đôi khi thực lực của bản thân chỉ là một phần của sức mạnh chung, làm người cần phải nhìn xa trông rộng một chút”. La Quốc Hoa khoanh tay cười nhạo nói. “Trong mắt tôi, ông hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với tôi”. Tiêu Chính Văn hờ hững nói. “Cái gì?” La Quốc Hoa giận tái mặt, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Được, hay lắm! Vậy hôm nay tôi muốn xem xem cậu phơi thây ở đây thế nào”. “Tiêu Chính Văn, nể tình Tiêu Long, nếu cậu buông tay chịu trói, hôm nay tôi có thể giữ mạng lại cho cậu”. Vũ Thiên Tôn cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Ha ha, giữ mạng cho tôi ư? Cường giả cảnh giới Thiên Thần đúng là rất mạnh, nhưng có phải ông xem trọng mình quá rồi không? Tiêu Chính Văn tôi, thứ nhất không phải là đệ tử của ông, thứ hai không phải là môn đồ của ông, những lời ông nói chả có tí trọng lượng nào với tôi cả”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là to gan! Cậu dám bất kính với cường giả cảnh giới Thiên Thần!” Lục Hoài Viễn tức giận quát. “Thiên Thần thì thế nào? Mạng của tôi là do tôi quyết định, không phải do trời”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lùi lại nửa bước. “Do cậu chứ không phải do trời ư? Ha ha…” Lục Hoài Viễn bật cười chỉ vào La Quốc Hoa nói: “Ông ta hẳn là người của Hắc Băng Đài ở Hoa Quốc nhỉ? Nếu tôi không nói sai thì lần này cậu phải kết hợp với Hắc Băng Đài cùng đến cứu tôi!” “Tiếc là ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng đã bỏ rơi cậu, cậu còn gì có thể nói nữa đây? Bị cô lập hoàn toàn cũng không đến nỗi đấy chứ”. Nói xong, sắc mặt Lục Hoài Viễn trở nên dữ tợn. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lục Hoài Viễn, lúc này anh thật sự đã rơi vào đường cùng.