Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1597

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1597Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây? Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại. Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được! Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt! Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi! Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người! Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ? Quá oai phong! Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng. Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!” Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?” Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn! Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó! Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão! Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi. Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy! Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo! Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!Vừa nãy, nếu nhưu Tiêu Chính văn không liên tục khiêu khích đối phương thfi e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!Cẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vậy phái bên ngoài kia sao?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1597Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây? Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại. Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được! Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt! Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi! Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người! Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ? Quá oai phong! Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng. Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!” Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?” Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn! Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó! Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão! Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi. Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy! Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo! Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!Vừa nãy, nếu nhưu Tiêu Chính văn không liên tục khiêu khích đối phương thfi e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!Cẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vậy phái bên ngoài kia sao?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1597Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây? Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại. Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được! Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt! Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi! Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người! Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ? Quá oai phong! Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng. Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!” Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?” Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn! Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó! Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão! Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi. Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy! Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo! Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!Vừa nãy, nếu nhưu Tiêu Chính văn không liên tục khiêu khích đối phương thfi e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!Cẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vậy phái bên ngoài kia sao?

Chương 1597