Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1606
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1606“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”. “Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?” Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn. “Hừ hừ!” Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?” Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro. “Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?” Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu. “Các vị ghé tai lại đây!” Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người. Hả? Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. “Ông nói thật chứ?” Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi. “Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”. Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói. “Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”. Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói. “Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?” Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói. “Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?” “Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?” Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói. “Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”“Ha ha! Đừng nói là võ tông, dù có là Hắc Băng Đài cũng tuyệt đối không biết. Thế nên tôi mới khẳng định Tiêu Chính Văn không thể sống quá ba ngày nữa.Đông Phương Tiếu cười khẩy nói.Như thế thì tốt, nếu không diệt cỏ tận gốc, sau này chúng ta sẽ gặp rắc rồi lớn.”Viên Sùng Long vẫn hơi lo lắng nói.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1606“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”. “Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?” Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn. “Hừ hừ!” Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?” Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro. “Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?” Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu. “Các vị ghé tai lại đây!” Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người. Hả? Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. “Ông nói thật chứ?” Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi. “Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”. Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói. “Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”. Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói. “Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?” Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói. “Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?” “Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?” Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói. “Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”“Ha ha! Đừng nói là võ tông, dù có là Hắc Băng Đài cũng tuyệt đối không biết. Thế nên tôi mới khẳng định Tiêu Chính Văn không thể sống quá ba ngày nữa.Đông Phương Tiếu cười khẩy nói.Như thế thì tốt, nếu không diệt cỏ tận gốc, sau này chúng ta sẽ gặp rắc rồi lớn.”Viên Sùng Long vẫn hơi lo lắng nói.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1606“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”. “Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?” Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn. “Hừ hừ!” Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?” Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro. “Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?” Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu. “Các vị ghé tai lại đây!” Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người. Hả? Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. “Ông nói thật chứ?” Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi. “Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”. Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói. “Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”. Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói. “Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?” Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói. “Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?” “Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?” Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói. “Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”“Ha ha! Đừng nói là võ tông, dù có là Hắc Băng Đài cũng tuyệt đối không biết. Thế nên tôi mới khẳng định Tiêu Chính Văn không thể sống quá ba ngày nữa.Đông Phương Tiếu cười khẩy nói.Như thế thì tốt, nếu không diệt cỏ tận gốc, sau này chúng ta sẽ gặp rắc rồi lớn.”Viên Sùng Long vẫn hơi lo lắng nói.