Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1666
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1666Xem ra các nước Âu Lục sớm đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Hoa Quốc rồi! Lúc này, cả thế giới đều chịu sự khống chế của lời hứa hẹn đó, có thể nói chỉ cần cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ có quyền khinh thường tất cả cường giả ở cảnh giới Thiên Vương! Chả trách Đông Phương Ngạo Vũ lại luôn bừng bừng khí thế, ngập tràn tự tin như vậy! Ngược lại Tiêu Chính Văn lúc này đã sử dụng hết mọi tuyệt kĩ, cậu ta còn có tư cách gì để chiến đấu với Đông Phương Ngạo Vũ nữa đây? “Dù cho chúng ta không nhúng tay vào trận chiến này thì cũng chẳng có gì đáng lo!” Thí Thần nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vũ Thiên Tôn. Vũ Thiên Tôn khẽ lắc đầu nói: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa chết thì mọi chuyện chưa thể kết luận được gì! Hôm đó, khi tôi ở nước Lý cũng tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thế nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay cả tôi cũng không muốn nhớ lại thêm nữa!” Giọng nói của Vũ Thiên Tôn vô cùng trầm thấp, hai mắt chăm chăm quan sát những biến hoá xung quanh Tiêu Chính Văn. Một người có trái tim rồng Kim Long sẽ không bỏ mạng dễ dàng như thế đâu. Huống hồ trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có tới hai trái tim rồng! Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đứng trên đỉnh núi Bách Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười chế nhạo. Tới bây giờ, hắn lại càng thêm tự tin. Chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ đối với trận pháp của bản thân cũng đã đủ để đàn áp bất cứ cường giả nào ở dưới cảnh giới Thiên Thần. Loại thực lực này, lẽ nào không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngước nhìn thôi hay sao? “Tiêu Chính Văn, nếu như bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh cứ một mực không chịu giác ngộ thì đừng trách tôi lật mặt vô tình”. “Dù gì chúng ta cũng đều là người Hoa Quốc, tôi không muốn để người ngoài nhìn thấy máu anh nhuộm đỏ cả ngọn núi này!” Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói xong lời này, mấy người Tần Vũ đồng loạt rơi vào trầm mặc. Đông Phương Tiếu không ra mặt can thiệp thì bất luận là Tần Vũ hay Tả Hàng Đồ cũng không có cách gì ngăn cản. Ý định của Thiên Tử là chỉ khi hai người ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì đại quân mai phục xung quanh mới triển khai hành động! Vấn đề là có lẽ chưa kịp đợi tới lúc cường giả ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì Tiêu Chính Văn đã rơi vào nguy hiểm rồi. Phải làm sao đây? Dù bây giờ trở về xin Thiên Tử quyết định thì cũng đã không còn kịp nữa! Huống hồ Đông Phương Ngạo Vũ đã không còn là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thông thường nữa, hắn một tay khống chế trời đất, dù cho có là một số cường quốc thì e rằng cũng không có ai dám điều động quân đội để giao chiến với hắn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1666Xem ra các nước Âu Lục sớm đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Hoa Quốc rồi! Lúc này, cả thế giới đều chịu sự khống chế của lời hứa hẹn đó, có thể nói chỉ cần cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ có quyền khinh thường tất cả cường giả ở cảnh giới Thiên Vương! Chả trách Đông Phương Ngạo Vũ lại luôn bừng bừng khí thế, ngập tràn tự tin như vậy! Ngược lại Tiêu Chính Văn lúc này đã sử dụng hết mọi tuyệt kĩ, cậu ta còn có tư cách gì để chiến đấu với Đông Phương Ngạo Vũ nữa đây? “Dù cho chúng ta không nhúng tay vào trận chiến này thì cũng chẳng có gì đáng lo!” Thí Thần nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vũ Thiên Tôn. Vũ Thiên Tôn khẽ lắc đầu nói: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa chết thì mọi chuyện chưa thể kết luận được gì! Hôm đó, khi tôi ở nước Lý cũng tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thế nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay cả tôi cũng không muốn nhớ lại thêm nữa!” Giọng nói của Vũ Thiên Tôn vô cùng trầm thấp, hai mắt chăm chăm quan sát những biến hoá xung quanh Tiêu Chính Văn. Một người có trái tim rồng Kim Long sẽ không bỏ mạng dễ dàng như thế đâu. Huống hồ trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có tới hai trái tim rồng! Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đứng trên đỉnh núi Bách Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười chế nhạo. Tới bây giờ, hắn lại càng thêm tự tin. Chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ đối với trận pháp của bản thân cũng đã đủ để đàn áp bất cứ cường giả nào ở dưới cảnh giới Thiên Thần. Loại thực lực này, lẽ nào không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngước nhìn thôi hay sao? “Tiêu Chính Văn, nếu như bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh cứ một mực không chịu giác ngộ thì đừng trách tôi lật mặt vô tình”. “Dù gì chúng ta cũng đều là người Hoa Quốc, tôi không muốn để người ngoài nhìn thấy máu anh nhuộm đỏ cả ngọn núi này!” Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói xong lời này, mấy người Tần Vũ đồng loạt rơi vào trầm mặc. Đông Phương Tiếu không ra mặt can thiệp thì bất luận là Tần Vũ hay Tả Hàng Đồ cũng không có cách gì ngăn cản. Ý định của Thiên Tử là chỉ khi hai người ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì đại quân mai phục xung quanh mới triển khai hành động! Vấn đề là có lẽ chưa kịp đợi tới lúc cường giả ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì Tiêu Chính Văn đã rơi vào nguy hiểm rồi. Phải làm sao đây? Dù bây giờ trở về xin Thiên Tử quyết định thì cũng đã không còn kịp nữa! Huống hồ Đông Phương Ngạo Vũ đã không còn là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thông thường nữa, hắn một tay khống chế trời đất, dù cho có là một số cường quốc thì e rằng cũng không có ai dám điều động quân đội để giao chiến với hắn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1666Xem ra các nước Âu Lục sớm đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Hoa Quốc rồi! Lúc này, cả thế giới đều chịu sự khống chế của lời hứa hẹn đó, có thể nói chỉ cần cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ có quyền khinh thường tất cả cường giả ở cảnh giới Thiên Vương! Chả trách Đông Phương Ngạo Vũ lại luôn bừng bừng khí thế, ngập tràn tự tin như vậy! Ngược lại Tiêu Chính Văn lúc này đã sử dụng hết mọi tuyệt kĩ, cậu ta còn có tư cách gì để chiến đấu với Đông Phương Ngạo Vũ nữa đây? “Dù cho chúng ta không nhúng tay vào trận chiến này thì cũng chẳng có gì đáng lo!” Thí Thần nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vũ Thiên Tôn. Vũ Thiên Tôn khẽ lắc đầu nói: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa chết thì mọi chuyện chưa thể kết luận được gì! Hôm đó, khi tôi ở nước Lý cũng tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thế nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay cả tôi cũng không muốn nhớ lại thêm nữa!” Giọng nói của Vũ Thiên Tôn vô cùng trầm thấp, hai mắt chăm chăm quan sát những biến hoá xung quanh Tiêu Chính Văn. Một người có trái tim rồng Kim Long sẽ không bỏ mạng dễ dàng như thế đâu. Huống hồ trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có tới hai trái tim rồng! Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đứng trên đỉnh núi Bách Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười chế nhạo. Tới bây giờ, hắn lại càng thêm tự tin. Chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ đối với trận pháp của bản thân cũng đã đủ để đàn áp bất cứ cường giả nào ở dưới cảnh giới Thiên Thần. Loại thực lực này, lẽ nào không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngước nhìn thôi hay sao? “Tiêu Chính Văn, nếu như bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh cứ một mực không chịu giác ngộ thì đừng trách tôi lật mặt vô tình”. “Dù gì chúng ta cũng đều là người Hoa Quốc, tôi không muốn để người ngoài nhìn thấy máu anh nhuộm đỏ cả ngọn núi này!” Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói xong lời này, mấy người Tần Vũ đồng loạt rơi vào trầm mặc. Đông Phương Tiếu không ra mặt can thiệp thì bất luận là Tần Vũ hay Tả Hàng Đồ cũng không có cách gì ngăn cản. Ý định của Thiên Tử là chỉ khi hai người ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì đại quân mai phục xung quanh mới triển khai hành động! Vấn đề là có lẽ chưa kịp đợi tới lúc cường giả ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì Tiêu Chính Văn đã rơi vào nguy hiểm rồi. Phải làm sao đây? Dù bây giờ trở về xin Thiên Tử quyết định thì cũng đã không còn kịp nữa! Huống hồ Đông Phương Ngạo Vũ đã không còn là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thông thường nữa, hắn một tay khống chế trời đất, dù cho có là một số cường quốc thì e rằng cũng không có ai dám điều động quân đội để giao chiến với hắn!