Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1685
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1685Đàm Xương Vận đứng sau chủ tịch Lữ, nghe thấy những lời này, trong lòng bất giác chùng xuống! Hai đứa cháu gái của cụ ta đứa nào cũng bướng bỉnh, ngộ nhỡ Đàm Hiểu Vân thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ gây ra họa lớn cho nhà họ Đàm! Việc này hoàn toàn khác với việc đắc tội với nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc rất cao. Nhìn thấy chủ tịch Lữ cúi đầu khom lưng mời Tiêu Chính Văn lên xe, lúc này Đàm Xương Vận mới móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán! Chỉ đáng tiếc, đến bây giờ cụ ta vẫn không biết, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là “hàng giả”. “Hiểu Vân, những lời ban nãy cậu Tiêu nói cháu cũng đã nghe thấy, cháu… cháu xem…” Đàm Hiểu Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đàm Xương Vận. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, trong lòng Đàm Xương Vận vô cùng thấp thỏm, vội vàng kéo Đàm Hiểu Vân lên xe. Nếu để cậu Tiêu nhìn thấy biểu hiện miễn cưỡng của Đàm Hiểu Vân thì nhà họ Đàm nhất định sẽ gặp họa lớn. Với uy danh hiện giờ của Tiêu Chính Văn, việc tiêu diệt nhà họ Đàm chỉ đơn giản như việc môi trên chạm môi dưới mà thôi. “Tiểu Vân, thật ra ông nội cũng không muốn làm như vậy, nhưng… cậu Tiêu là người mà nhà họ Đàm chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội! Một câu của cậu ta, mấy chục người trên dưới nhà họ Đàm chúng ta đừng hòng sống sót!” Đàm Xương Vận khó xử nói. Nghe vậy, Đàm Hiểu Vân ấm ức đáp: “Ông nội! Không phải mọi người đều nói Tiêu Chính Văn là một đại anh hùng sao? Không phải họ đều nói Tiêu Chính Văn đối xử với vợ mình rất tốt à? Lẽ nào những lời này đều là lừa gạt?” Trong lòng Đàm Hiểu Vân đã có người mà cô ấy yêu thầm, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, chỉ là cho tới nay, vẫn chưa công khai mà thôi. Có cô gái nào không muốn để lại thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu nhất chứ? Bất kể địa vị của người kia có cao đến đâu, dù người kia có thực lực đến đâu, cũng không thể khiến lòng cô ấy dao động. Thà chết, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ không bao giờ qua đêm với Tiêu Chính Văn! “Ôi, Hiểu Vân! Cháu…” Đàm Xương Vận vội vàng bịt miệng cháu gái lại. Lời này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết chắc! “Tiểu Vân à, thật ra ông nội cũng biết cháu và Từ Vĩnh Chí nhà họ Từ tâm đầu ý hợp, ông nội trước giờ đều ủng hộ, nhưng … nhưng hôm nay thật sự là có lý do!” “Hơn nữa, nếu đắc tội với cậu Tiêu thì ngay cả tính mạng của Từ Vĩnh Chí cũng sẽ không được đảm bảo, lẽ nào cháu không nghe nói sao? Mấy ngày trước, ở Phượng Thành, có một thế gia giao thiếu một triệu tệ mà bị giết cả nhà ngay trong đêm luôn đấy”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1685Đàm Xương Vận đứng sau chủ tịch Lữ, nghe thấy những lời này, trong lòng bất giác chùng xuống! Hai đứa cháu gái của cụ ta đứa nào cũng bướng bỉnh, ngộ nhỡ Đàm Hiểu Vân thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ gây ra họa lớn cho nhà họ Đàm! Việc này hoàn toàn khác với việc đắc tội với nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc rất cao. Nhìn thấy chủ tịch Lữ cúi đầu khom lưng mời Tiêu Chính Văn lên xe, lúc này Đàm Xương Vận mới móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán! Chỉ đáng tiếc, đến bây giờ cụ ta vẫn không biết, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là “hàng giả”. “Hiểu Vân, những lời ban nãy cậu Tiêu nói cháu cũng đã nghe thấy, cháu… cháu xem…” Đàm Hiểu Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đàm Xương Vận. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, trong lòng Đàm Xương Vận vô cùng thấp thỏm, vội vàng kéo Đàm Hiểu Vân lên xe. Nếu để cậu Tiêu nhìn thấy biểu hiện miễn cưỡng của Đàm Hiểu Vân thì nhà họ Đàm nhất định sẽ gặp họa lớn. Với uy danh hiện giờ của Tiêu Chính Văn, việc tiêu diệt nhà họ Đàm chỉ đơn giản như việc môi trên chạm môi dưới mà thôi. “Tiểu Vân, thật ra ông nội cũng không muốn làm như vậy, nhưng… cậu Tiêu là người mà nhà họ Đàm chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội! Một câu của cậu ta, mấy chục người trên dưới nhà họ Đàm chúng ta đừng hòng sống sót!” Đàm Xương Vận khó xử nói. Nghe vậy, Đàm Hiểu Vân ấm ức đáp: “Ông nội! Không phải mọi người đều nói Tiêu Chính Văn là một đại anh hùng sao? Không phải họ đều nói Tiêu Chính Văn đối xử với vợ mình rất tốt à? Lẽ nào những lời này đều là lừa gạt?” Trong lòng Đàm Hiểu Vân đã có người mà cô ấy yêu thầm, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, chỉ là cho tới nay, vẫn chưa công khai mà thôi. Có cô gái nào không muốn để lại thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu nhất chứ? Bất kể địa vị của người kia có cao đến đâu, dù người kia có thực lực đến đâu, cũng không thể khiến lòng cô ấy dao động. Thà chết, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ không bao giờ qua đêm với Tiêu Chính Văn! “Ôi, Hiểu Vân! Cháu…” Đàm Xương Vận vội vàng bịt miệng cháu gái lại. Lời này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết chắc! “Tiểu Vân à, thật ra ông nội cũng biết cháu và Từ Vĩnh Chí nhà họ Từ tâm đầu ý hợp, ông nội trước giờ đều ủng hộ, nhưng … nhưng hôm nay thật sự là có lý do!” “Hơn nữa, nếu đắc tội với cậu Tiêu thì ngay cả tính mạng của Từ Vĩnh Chí cũng sẽ không được đảm bảo, lẽ nào cháu không nghe nói sao? Mấy ngày trước, ở Phượng Thành, có một thế gia giao thiếu một triệu tệ mà bị giết cả nhà ngay trong đêm luôn đấy”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1685Đàm Xương Vận đứng sau chủ tịch Lữ, nghe thấy những lời này, trong lòng bất giác chùng xuống! Hai đứa cháu gái của cụ ta đứa nào cũng bướng bỉnh, ngộ nhỡ Đàm Hiểu Vân thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ gây ra họa lớn cho nhà họ Đàm! Việc này hoàn toàn khác với việc đắc tội với nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc rất cao. Nhìn thấy chủ tịch Lữ cúi đầu khom lưng mời Tiêu Chính Văn lên xe, lúc này Đàm Xương Vận mới móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán! Chỉ đáng tiếc, đến bây giờ cụ ta vẫn không biết, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là “hàng giả”. “Hiểu Vân, những lời ban nãy cậu Tiêu nói cháu cũng đã nghe thấy, cháu… cháu xem…” Đàm Hiểu Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đàm Xương Vận. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, trong lòng Đàm Xương Vận vô cùng thấp thỏm, vội vàng kéo Đàm Hiểu Vân lên xe. Nếu để cậu Tiêu nhìn thấy biểu hiện miễn cưỡng của Đàm Hiểu Vân thì nhà họ Đàm nhất định sẽ gặp họa lớn. Với uy danh hiện giờ của Tiêu Chính Văn, việc tiêu diệt nhà họ Đàm chỉ đơn giản như việc môi trên chạm môi dưới mà thôi. “Tiểu Vân, thật ra ông nội cũng không muốn làm như vậy, nhưng… cậu Tiêu là người mà nhà họ Đàm chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội! Một câu của cậu ta, mấy chục người trên dưới nhà họ Đàm chúng ta đừng hòng sống sót!” Đàm Xương Vận khó xử nói. Nghe vậy, Đàm Hiểu Vân ấm ức đáp: “Ông nội! Không phải mọi người đều nói Tiêu Chính Văn là một đại anh hùng sao? Không phải họ đều nói Tiêu Chính Văn đối xử với vợ mình rất tốt à? Lẽ nào những lời này đều là lừa gạt?” Trong lòng Đàm Hiểu Vân đã có người mà cô ấy yêu thầm, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, chỉ là cho tới nay, vẫn chưa công khai mà thôi. Có cô gái nào không muốn để lại thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu nhất chứ? Bất kể địa vị của người kia có cao đến đâu, dù người kia có thực lực đến đâu, cũng không thể khiến lòng cô ấy dao động. Thà chết, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ không bao giờ qua đêm với Tiêu Chính Văn! “Ôi, Hiểu Vân! Cháu…” Đàm Xương Vận vội vàng bịt miệng cháu gái lại. Lời này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết chắc! “Tiểu Vân à, thật ra ông nội cũng biết cháu và Từ Vĩnh Chí nhà họ Từ tâm đầu ý hợp, ông nội trước giờ đều ủng hộ, nhưng … nhưng hôm nay thật sự là có lý do!” “Hơn nữa, nếu đắc tội với cậu Tiêu thì ngay cả tính mạng của Từ Vĩnh Chí cũng sẽ không được đảm bảo, lẽ nào cháu không nghe nói sao? Mấy ngày trước, ở Phượng Thành, có một thế gia giao thiếu một triệu tệ mà bị giết cả nhà ngay trong đêm luôn đấy”.