Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1693

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1693Khi ba cây kim châm đâm vào trong cơ thể của Đàm Hiểu Vân, Tiêu Chính Văn nhanh chóng cầm lấy đuôi kim, gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đàm Hiểu Vân mới ho mạnh một tiếng. Lúc Đàm Hiểu Vân mở mắt ra, phát hiện nhiều người đang đứng xung quanh cô ta như vậy, khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu vậy, lẽ nào mấy người cũng…” “Pì pì pì!” Đàm Xương Vận phỉ phui liền mấy lần, nói với Đàm Hiểu Vân: “Nhờ có cậu Tiêu giúp cứu cháu một mạng đấy, Hiểu Vân à, dù cháu không bằng lòng thì cũng không thể tự vẫn được!” Nói xong, trên mặt Đàm Xương Vận cũng lộ ra vẻ hổ thẹn. “Đúng thế, Hiểu Vân! Con mà ra đi như thế thì sau này bố biết sống thế nào đây?” Người đàn ông trung niên đó nắm lấy tay Đàm Hiểu Vân, vừa lau nước mắt vừa nói. “Thế nhưng… thế nhưng ngoài cái chết ra, con thật sự không còn đường nào khác có thể đi được nữa! Con… con có chết cũng không đi…” Đàm Hiểu Vân nói tới đây, nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Nếu vẫn còn một cơ hội được sống, ai lại đi tìm đến cái chết cơ chứ? “Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết!” Tiêu Chính Văn bình thản nói. Nghe thấy lời này, Đàm Hiểu Vân vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng lập tức lại thở dài thườn thượt. Người kia là kỳ tài cả trăm năm mới có của Hoa Quốc, là nhân vật mà ngay cả bốn gia tộc lớn cũng bó tay chịu trận, người thanh niên trước mắt lại có thể có cách gì đây? “Bây giờ anh Tiêu đó có lẽ đang ở trong khách sạn nhỉ? Mấy người có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?” Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi. “Ở…ở khách sạn Vạn Quốc, thế nhưng… cậu thanh niên, chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi nộp mạng được đâu!” Đàm Xương Vận quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn. Đàm Hiểu Linh cũng đứng bên cạnh khuyên can: “Vy Nhan còn đang mang thai, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với Vy Nhan đây?” “Tôi nói rồi, tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn!” Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói. Thật ra anh đã thể hiện rõ thân phận của mình rồi, cũng có thể nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia là một kẻ giả mạo! Chỉ là người nhà họ Đàm đều đã gặp Trương Nguyệt Đông, xét về cảnh tượng xuất hiện và khí phách trên mọi mặt thì đều hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều! Ai dám tin cậu thanh niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường trước mắt lại chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy! “Hiểu Linh, cô dẫn tôi qua đó!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1693Khi ba cây kim châm đâm vào trong cơ thể của Đàm Hiểu Vân, Tiêu Chính Văn nhanh chóng cầm lấy đuôi kim, gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đàm Hiểu Vân mới ho mạnh một tiếng. Lúc Đàm Hiểu Vân mở mắt ra, phát hiện nhiều người đang đứng xung quanh cô ta như vậy, khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu vậy, lẽ nào mấy người cũng…” “Pì pì pì!” Đàm Xương Vận phỉ phui liền mấy lần, nói với Đàm Hiểu Vân: “Nhờ có cậu Tiêu giúp cứu cháu một mạng đấy, Hiểu Vân à, dù cháu không bằng lòng thì cũng không thể tự vẫn được!” Nói xong, trên mặt Đàm Xương Vận cũng lộ ra vẻ hổ thẹn. “Đúng thế, Hiểu Vân! Con mà ra đi như thế thì sau này bố biết sống thế nào đây?” Người đàn ông trung niên đó nắm lấy tay Đàm Hiểu Vân, vừa lau nước mắt vừa nói. “Thế nhưng… thế nhưng ngoài cái chết ra, con thật sự không còn đường nào khác có thể đi được nữa! Con… con có chết cũng không đi…” Đàm Hiểu Vân nói tới đây, nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Nếu vẫn còn một cơ hội được sống, ai lại đi tìm đến cái chết cơ chứ? “Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết!” Tiêu Chính Văn bình thản nói. Nghe thấy lời này, Đàm Hiểu Vân vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng lập tức lại thở dài thườn thượt. Người kia là kỳ tài cả trăm năm mới có của Hoa Quốc, là nhân vật mà ngay cả bốn gia tộc lớn cũng bó tay chịu trận, người thanh niên trước mắt lại có thể có cách gì đây? “Bây giờ anh Tiêu đó có lẽ đang ở trong khách sạn nhỉ? Mấy người có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?” Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi. “Ở…ở khách sạn Vạn Quốc, thế nhưng… cậu thanh niên, chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi nộp mạng được đâu!” Đàm Xương Vận quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn. Đàm Hiểu Linh cũng đứng bên cạnh khuyên can: “Vy Nhan còn đang mang thai, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với Vy Nhan đây?” “Tôi nói rồi, tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn!” Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói. Thật ra anh đã thể hiện rõ thân phận của mình rồi, cũng có thể nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia là một kẻ giả mạo! Chỉ là người nhà họ Đàm đều đã gặp Trương Nguyệt Đông, xét về cảnh tượng xuất hiện và khí phách trên mọi mặt thì đều hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều! Ai dám tin cậu thanh niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường trước mắt lại chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy! “Hiểu Linh, cô dẫn tôi qua đó!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1693Khi ba cây kim châm đâm vào trong cơ thể của Đàm Hiểu Vân, Tiêu Chính Văn nhanh chóng cầm lấy đuôi kim, gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đàm Hiểu Vân mới ho mạnh một tiếng. Lúc Đàm Hiểu Vân mở mắt ra, phát hiện nhiều người đang đứng xung quanh cô ta như vậy, khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu vậy, lẽ nào mấy người cũng…” “Pì pì pì!” Đàm Xương Vận phỉ phui liền mấy lần, nói với Đàm Hiểu Vân: “Nhờ có cậu Tiêu giúp cứu cháu một mạng đấy, Hiểu Vân à, dù cháu không bằng lòng thì cũng không thể tự vẫn được!” Nói xong, trên mặt Đàm Xương Vận cũng lộ ra vẻ hổ thẹn. “Đúng thế, Hiểu Vân! Con mà ra đi như thế thì sau này bố biết sống thế nào đây?” Người đàn ông trung niên đó nắm lấy tay Đàm Hiểu Vân, vừa lau nước mắt vừa nói. “Thế nhưng… thế nhưng ngoài cái chết ra, con thật sự không còn đường nào khác có thể đi được nữa! Con… con có chết cũng không đi…” Đàm Hiểu Vân nói tới đây, nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Nếu vẫn còn một cơ hội được sống, ai lại đi tìm đến cái chết cơ chứ? “Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết!” Tiêu Chính Văn bình thản nói. Nghe thấy lời này, Đàm Hiểu Vân vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng lập tức lại thở dài thườn thượt. Người kia là kỳ tài cả trăm năm mới có của Hoa Quốc, là nhân vật mà ngay cả bốn gia tộc lớn cũng bó tay chịu trận, người thanh niên trước mắt lại có thể có cách gì đây? “Bây giờ anh Tiêu đó có lẽ đang ở trong khách sạn nhỉ? Mấy người có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?” Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi. “Ở…ở khách sạn Vạn Quốc, thế nhưng… cậu thanh niên, chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi nộp mạng được đâu!” Đàm Xương Vận quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn. Đàm Hiểu Linh cũng đứng bên cạnh khuyên can: “Vy Nhan còn đang mang thai, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với Vy Nhan đây?” “Tôi nói rồi, tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn!” Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói. Thật ra anh đã thể hiện rõ thân phận của mình rồi, cũng có thể nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia là một kẻ giả mạo! Chỉ là người nhà họ Đàm đều đã gặp Trương Nguyệt Đông, xét về cảnh tượng xuất hiện và khí phách trên mọi mặt thì đều hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều! Ai dám tin cậu thanh niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường trước mắt lại chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy! “Hiểu Linh, cô dẫn tôi qua đó!”

Chương 1693