Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1723
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn nhìn tấm danh thiếp màu đen, không cần hỏi cũng đoán được là Tần Vũ. Đây là danh thiếp chỉ Hắc Băng Đài mới có, không dễ gì lấy ra. Tiêu Chính Văn để danh thiếp xuống gật đầu nói: “Mời anh ta vào đi!” Chẳng mấy chốc, Tần Vũ đã đi theo phía sau đệ tử Thiên Kiếm Tông đó cũng bước vào sảnh lớn. “Anh Tần, đường xa đến đây vất vả nhỉ, mời ngồi”. Tiêu Chính Văn bình tĩnh chỉ vào cái ghế, ánh mắt Tần Vũ đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân một lúc rồi mới thở dài ngồi xuống. “Đường xa cố ý chạy đến Giang Trung như vậy, không phải anh Tần đi du lịch đấy chứ?” Tiêu Chính Văn vừa rót trà cho Tần Vũ vừa cười hỏi. “Ôi này cậu Tiêu, lần này tôi nhận lệnh của Thiên Tử đến đây. Nói thật nhé, tôi… tôi lo lắm!” Tần Vũ nhận lấy tách trà Tiêu Chính Văn đưa đến rồi đặt ở một bên, thậm chí còn chưa động đến một hớp nước. “Lo cái gì?” Tiêu Chính Văn khó hiểu hỏi. “Ôi!” Mặt mày Tần Vũ sắp méo xẹo cả đi, vỗ vào mu bàn tay nói với Tiêu Chính Văn: “Lẽ nào cậu không biết Trương Đạo Linh đã đến tỉnh Xuyên sao? Bây giờ ông ta đang trên đường đến đây”. “Nếu ông ta đến Giang Trung thì… thì có chuyện lớn không hay rồi”. Tần Vũ vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là lệnh của Thiên Tử tự tay ký, Thiên Tử bảo cậu đến Âu Lục giám sát học viện võ thuật của họ, còn phải lập tức đi ngay, không được chậm trễ”. Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt. Thiên Tử đưa lệnh này ra thật trùng hợp, hơn nữa bên trên còn có một chữ “mật” rất lớn. Rõ ràng là bí mật hàng đầu quốc gia, ngoài những người tham gia vào hành động lần này thì bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện này với người không liên quan. Nói thẳng ra là Thiên Tử muốn bảo Tiêu Chính Văn đến Âu Lục để lánh nạn. Tiêu Chính Văn là người thông minh nên hiểu ngay ý của Thiên Tử, sau đó anh khẽ lắc đầu nói: “Học viện võ thuật ở Âu Lục vẫn chưa thành lập, nếu có tin tức sẽ có người báo cho tôi ngay”. “Anh cũng thấy rồi đấy, còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh của Vy Nhan, nếu tôi đi ngay lúc này sẽ khiến cô ấy đau lòng”. Nghe thế Tần Vũ sắp khóc đến nơi. “Anh Tiêu!” Tần Vũ cắn răng nói: “Cậu không biết thật hay đang giả vờ thế, Thiên Tử đang cứu cậu đấy! Thiên Tử không muốn Trương Đạo Linh tìm được cậu, Thiên Tử Các rất muốn bảo vệ cậu nhưng Thiên Tử Các cũng rất khó xử khi chuyện liên quan đến nhà họ Trương”. “Nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó chỉ là một con chó của Võ Thần Tông thôi, thực lực rất có hạn, nền tảng cũng chỉ như thế”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn nhìn tấm danh thiếp màu đen, không cần hỏi cũng đoán được là Tần Vũ. Đây là danh thiếp chỉ Hắc Băng Đài mới có, không dễ gì lấy ra. Tiêu Chính Văn để danh thiếp xuống gật đầu nói: “Mời anh ta vào đi!” Chẳng mấy chốc, Tần Vũ đã đi theo phía sau đệ tử Thiên Kiếm Tông đó cũng bước vào sảnh lớn. “Anh Tần, đường xa đến đây vất vả nhỉ, mời ngồi”. Tiêu Chính Văn bình tĩnh chỉ vào cái ghế, ánh mắt Tần Vũ đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân một lúc rồi mới thở dài ngồi xuống. “Đường xa cố ý chạy đến Giang Trung như vậy, không phải anh Tần đi du lịch đấy chứ?” Tiêu Chính Văn vừa rót trà cho Tần Vũ vừa cười hỏi. “Ôi này cậu Tiêu, lần này tôi nhận lệnh của Thiên Tử đến đây. Nói thật nhé, tôi… tôi lo lắm!” Tần Vũ nhận lấy tách trà Tiêu Chính Văn đưa đến rồi đặt ở một bên, thậm chí còn chưa động đến một hớp nước. “Lo cái gì?” Tiêu Chính Văn khó hiểu hỏi. “Ôi!” Mặt mày Tần Vũ sắp méo xẹo cả đi, vỗ vào mu bàn tay nói với Tiêu Chính Văn: “Lẽ nào cậu không biết Trương Đạo Linh đã đến tỉnh Xuyên sao? Bây giờ ông ta đang trên đường đến đây”. “Nếu ông ta đến Giang Trung thì… thì có chuyện lớn không hay rồi”. Tần Vũ vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là lệnh của Thiên Tử tự tay ký, Thiên Tử bảo cậu đến Âu Lục giám sát học viện võ thuật của họ, còn phải lập tức đi ngay, không được chậm trễ”. Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt. Thiên Tử đưa lệnh này ra thật trùng hợp, hơn nữa bên trên còn có một chữ “mật” rất lớn. Rõ ràng là bí mật hàng đầu quốc gia, ngoài những người tham gia vào hành động lần này thì bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện này với người không liên quan. Nói thẳng ra là Thiên Tử muốn bảo Tiêu Chính Văn đến Âu Lục để lánh nạn. Tiêu Chính Văn là người thông minh nên hiểu ngay ý của Thiên Tử, sau đó anh khẽ lắc đầu nói: “Học viện võ thuật ở Âu Lục vẫn chưa thành lập, nếu có tin tức sẽ có người báo cho tôi ngay”. “Anh cũng thấy rồi đấy, còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh của Vy Nhan, nếu tôi đi ngay lúc này sẽ khiến cô ấy đau lòng”. Nghe thế Tần Vũ sắp khóc đến nơi. “Anh Tiêu!” Tần Vũ cắn răng nói: “Cậu không biết thật hay đang giả vờ thế, Thiên Tử đang cứu cậu đấy! Thiên Tử không muốn Trương Đạo Linh tìm được cậu, Thiên Tử Các rất muốn bảo vệ cậu nhưng Thiên Tử Các cũng rất khó xử khi chuyện liên quan đến nhà họ Trương”. “Nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó chỉ là một con chó của Võ Thần Tông thôi, thực lực rất có hạn, nền tảng cũng chỉ như thế”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn nhìn tấm danh thiếp màu đen, không cần hỏi cũng đoán được là Tần Vũ. Đây là danh thiếp chỉ Hắc Băng Đài mới có, không dễ gì lấy ra. Tiêu Chính Văn để danh thiếp xuống gật đầu nói: “Mời anh ta vào đi!” Chẳng mấy chốc, Tần Vũ đã đi theo phía sau đệ tử Thiên Kiếm Tông đó cũng bước vào sảnh lớn. “Anh Tần, đường xa đến đây vất vả nhỉ, mời ngồi”. Tiêu Chính Văn bình tĩnh chỉ vào cái ghế, ánh mắt Tần Vũ đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân một lúc rồi mới thở dài ngồi xuống. “Đường xa cố ý chạy đến Giang Trung như vậy, không phải anh Tần đi du lịch đấy chứ?” Tiêu Chính Văn vừa rót trà cho Tần Vũ vừa cười hỏi. “Ôi này cậu Tiêu, lần này tôi nhận lệnh của Thiên Tử đến đây. Nói thật nhé, tôi… tôi lo lắm!” Tần Vũ nhận lấy tách trà Tiêu Chính Văn đưa đến rồi đặt ở một bên, thậm chí còn chưa động đến một hớp nước. “Lo cái gì?” Tiêu Chính Văn khó hiểu hỏi. “Ôi!” Mặt mày Tần Vũ sắp méo xẹo cả đi, vỗ vào mu bàn tay nói với Tiêu Chính Văn: “Lẽ nào cậu không biết Trương Đạo Linh đã đến tỉnh Xuyên sao? Bây giờ ông ta đang trên đường đến đây”. “Nếu ông ta đến Giang Trung thì… thì có chuyện lớn không hay rồi”. Tần Vũ vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là lệnh của Thiên Tử tự tay ký, Thiên Tử bảo cậu đến Âu Lục giám sát học viện võ thuật của họ, còn phải lập tức đi ngay, không được chậm trễ”. Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt. Thiên Tử đưa lệnh này ra thật trùng hợp, hơn nữa bên trên còn có một chữ “mật” rất lớn. Rõ ràng là bí mật hàng đầu quốc gia, ngoài những người tham gia vào hành động lần này thì bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện này với người không liên quan. Nói thẳng ra là Thiên Tử muốn bảo Tiêu Chính Văn đến Âu Lục để lánh nạn. Tiêu Chính Văn là người thông minh nên hiểu ngay ý của Thiên Tử, sau đó anh khẽ lắc đầu nói: “Học viện võ thuật ở Âu Lục vẫn chưa thành lập, nếu có tin tức sẽ có người báo cho tôi ngay”. “Anh cũng thấy rồi đấy, còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh của Vy Nhan, nếu tôi đi ngay lúc này sẽ khiến cô ấy đau lòng”. Nghe thế Tần Vũ sắp khóc đến nơi. “Anh Tiêu!” Tần Vũ cắn răng nói: “Cậu không biết thật hay đang giả vờ thế, Thiên Tử đang cứu cậu đấy! Thiên Tử không muốn Trương Đạo Linh tìm được cậu, Thiên Tử Các rất muốn bảo vệ cậu nhưng Thiên Tử Các cũng rất khó xử khi chuyện liên quan đến nhà họ Trương”. “Nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó chỉ là một con chó của Võ Thần Tông thôi, thực lực rất có hạn, nền tảng cũng chỉ như thế”.