Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1725

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chủ nhân, cậu này nói phải đấy, nhà họ Trương không dễ đối phó đâu, vẫn nên tránh Trương Đạo Linh đi thì hơn”. Độ Thiên Chân Nhân cũng nhỏ giọng khuyên. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Thấy Tiêu Chính Văn đã quyết như thế, Tần Vũ không còn cách nào khác chỉ đành thở dài: “Nếu đã như thế thì Tần Vũ tôi sẽ ở lại đây lâu dài, có lẽ Trương Đạo Linh sẽ kiêng dè uy nghiêm của Thiên Tử, nể mặt nể mũi một chút”. Lúc nói những lời này, trong mắt Tần Vũ lóe lên vẻ kiên quyết. “Anh Tiêu…” Ngay lúc này một bảo vệ chạy vào sảnh lớn lo lắng nói: “Cô Khương vỡ nước ối, sắp sinh rồi. Tôi đã gọi điện cho bệnh viện, lát nữa sẽ có bác sĩ đỡ sinh đến, phiền anh để cửa mở cho họ vào là được”. Hả? Nghe thế Tiêu Chính Văn vội gật đầu nói: “Thật à? Vậy… mau lên! Độ Thiên, thông báo cho mấy người giữ cửa, cho nhân viên y tá vào vô điều kiện, không được ngăn cản”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân vội chạy ra khỏi sảnh lớn, vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn xung quanh. Không đến mười phút, một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi chạy đến, Độ Thiên Chân Nhân ra lệnh cho các đệ tử ngoài cửa nhường đường. “Mau lên, các người không cần dừng xe, mau đến xem cô Khương thế nào”. Độ Thiên Chân Nhân lớn giọng nói. Không lâu sau, một đám bác sĩ y tá chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu. Tiêu Chính Văn lo lắng đi qua đi lại trong sảnh lớn, có thể nói ngay cả tin tức Trương Đạo Linh đến Giang Trung cũng không thể khiến anh lo lắng như thế. … “Mẹ tròn con vuông! Mẹ tròn con vuông rồi!” Khoảng hơn nửa tiếng sau, một y tá từ tầng hai chạy xuống vui mừng nói với Tiêu Chính Văn. “Thật sao? Vậy giờ tôi có thể vào trong xem không?” Tiêu Chính Văn hỏi. “Có thể, nhưng bây giờ sức khỏe cô Khương rất yếu, cố gắng đừng nói chuyện quá nhiều, cô ấy cần nghỉ ngơi”. Nghe thế Tiêu Chính Văn vội vàng bước lên tầng hai. Đến khi vào phòng ngủ của Khương Vy Nhan, nhìn thấy đứa trẻ mới chào đời được quấn khăn nằm bên cạnh, lúc này Tiêu Chính Văn mới nở nụ cười nhẹ nhõm. “Tiêu Chính Văn… là con trai, cuối cùng… cuối cùng em cũng không hổ thẹn với nhà họ Tiêu rồi”. Khương Vy Nhan trấn an nói với Tiêu Chính Văn. “Không, cho dù là con trai hay con gái thì em cũng không có gì phải hổ thẹn với nhà họ Tiêu cả, em vất vả rồi”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Khương Vy Nhan, nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt đầy trìu mến.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chủ nhân, cậu này nói phải đấy, nhà họ Trương không dễ đối phó đâu, vẫn nên tránh Trương Đạo Linh đi thì hơn”. Độ Thiên Chân Nhân cũng nhỏ giọng khuyên. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Thấy Tiêu Chính Văn đã quyết như thế, Tần Vũ không còn cách nào khác chỉ đành thở dài: “Nếu đã như thế thì Tần Vũ tôi sẽ ở lại đây lâu dài, có lẽ Trương Đạo Linh sẽ kiêng dè uy nghiêm của Thiên Tử, nể mặt nể mũi một chút”. Lúc nói những lời này, trong mắt Tần Vũ lóe lên vẻ kiên quyết. “Anh Tiêu…” Ngay lúc này một bảo vệ chạy vào sảnh lớn lo lắng nói: “Cô Khương vỡ nước ối, sắp sinh rồi. Tôi đã gọi điện cho bệnh viện, lát nữa sẽ có bác sĩ đỡ sinh đến, phiền anh để cửa mở cho họ vào là được”. Hả? Nghe thế Tiêu Chính Văn vội gật đầu nói: “Thật à? Vậy… mau lên! Độ Thiên, thông báo cho mấy người giữ cửa, cho nhân viên y tá vào vô điều kiện, không được ngăn cản”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân vội chạy ra khỏi sảnh lớn, vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn xung quanh. Không đến mười phút, một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi chạy đến, Độ Thiên Chân Nhân ra lệnh cho các đệ tử ngoài cửa nhường đường. “Mau lên, các người không cần dừng xe, mau đến xem cô Khương thế nào”. Độ Thiên Chân Nhân lớn giọng nói. Không lâu sau, một đám bác sĩ y tá chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu. Tiêu Chính Văn lo lắng đi qua đi lại trong sảnh lớn, có thể nói ngay cả tin tức Trương Đạo Linh đến Giang Trung cũng không thể khiến anh lo lắng như thế. … “Mẹ tròn con vuông! Mẹ tròn con vuông rồi!” Khoảng hơn nửa tiếng sau, một y tá từ tầng hai chạy xuống vui mừng nói với Tiêu Chính Văn. “Thật sao? Vậy giờ tôi có thể vào trong xem không?” Tiêu Chính Văn hỏi. “Có thể, nhưng bây giờ sức khỏe cô Khương rất yếu, cố gắng đừng nói chuyện quá nhiều, cô ấy cần nghỉ ngơi”. Nghe thế Tiêu Chính Văn vội vàng bước lên tầng hai. Đến khi vào phòng ngủ của Khương Vy Nhan, nhìn thấy đứa trẻ mới chào đời được quấn khăn nằm bên cạnh, lúc này Tiêu Chính Văn mới nở nụ cười nhẹ nhõm. “Tiêu Chính Văn… là con trai, cuối cùng… cuối cùng em cũng không hổ thẹn với nhà họ Tiêu rồi”. Khương Vy Nhan trấn an nói với Tiêu Chính Văn. “Không, cho dù là con trai hay con gái thì em cũng không có gì phải hổ thẹn với nhà họ Tiêu cả, em vất vả rồi”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Khương Vy Nhan, nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt đầy trìu mến.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chủ nhân, cậu này nói phải đấy, nhà họ Trương không dễ đối phó đâu, vẫn nên tránh Trương Đạo Linh đi thì hơn”. Độ Thiên Chân Nhân cũng nhỏ giọng khuyên. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Thấy Tiêu Chính Văn đã quyết như thế, Tần Vũ không còn cách nào khác chỉ đành thở dài: “Nếu đã như thế thì Tần Vũ tôi sẽ ở lại đây lâu dài, có lẽ Trương Đạo Linh sẽ kiêng dè uy nghiêm của Thiên Tử, nể mặt nể mũi một chút”. Lúc nói những lời này, trong mắt Tần Vũ lóe lên vẻ kiên quyết. “Anh Tiêu…” Ngay lúc này một bảo vệ chạy vào sảnh lớn lo lắng nói: “Cô Khương vỡ nước ối, sắp sinh rồi. Tôi đã gọi điện cho bệnh viện, lát nữa sẽ có bác sĩ đỡ sinh đến, phiền anh để cửa mở cho họ vào là được”. Hả? Nghe thế Tiêu Chính Văn vội gật đầu nói: “Thật à? Vậy… mau lên! Độ Thiên, thông báo cho mấy người giữ cửa, cho nhân viên y tá vào vô điều kiện, không được ngăn cản”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân vội chạy ra khỏi sảnh lớn, vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn xung quanh. Không đến mười phút, một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi chạy đến, Độ Thiên Chân Nhân ra lệnh cho các đệ tử ngoài cửa nhường đường. “Mau lên, các người không cần dừng xe, mau đến xem cô Khương thế nào”. Độ Thiên Chân Nhân lớn giọng nói. Không lâu sau, một đám bác sĩ y tá chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu. Tiêu Chính Văn lo lắng đi qua đi lại trong sảnh lớn, có thể nói ngay cả tin tức Trương Đạo Linh đến Giang Trung cũng không thể khiến anh lo lắng như thế. … “Mẹ tròn con vuông! Mẹ tròn con vuông rồi!” Khoảng hơn nửa tiếng sau, một y tá từ tầng hai chạy xuống vui mừng nói với Tiêu Chính Văn. “Thật sao? Vậy giờ tôi có thể vào trong xem không?” Tiêu Chính Văn hỏi. “Có thể, nhưng bây giờ sức khỏe cô Khương rất yếu, cố gắng đừng nói chuyện quá nhiều, cô ấy cần nghỉ ngơi”. Nghe thế Tiêu Chính Văn vội vàng bước lên tầng hai. Đến khi vào phòng ngủ của Khương Vy Nhan, nhìn thấy đứa trẻ mới chào đời được quấn khăn nằm bên cạnh, lúc này Tiêu Chính Văn mới nở nụ cười nhẹ nhõm. “Tiêu Chính Văn… là con trai, cuối cùng… cuối cùng em cũng không hổ thẹn với nhà họ Tiêu rồi”. Khương Vy Nhan trấn an nói với Tiêu Chính Văn. “Không, cho dù là con trai hay con gái thì em cũng không có gì phải hổ thẹn với nhà họ Tiêu cả, em vất vả rồi”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Khương Vy Nhan, nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt đầy trìu mến.

Chương 1725