Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1729
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Độ Thiên Chân Nhân miễn cưỡng nở nụ cười bước ra ngoài, từ xa đã hơi khom lưng nói với Trương Đạo Linh: “Thiên Kiếm Tông, hậu bối Độ Thiên kính chào tiền bối!” Đừng thấy vai vế của Độ Thiên Chân Nhân ở võ tông cao mà lầm, trên thực tế ở trước mặt Trương Đạo Linh thì cụ ta quả thực chỉ là hậu bối trong hậu bối. Năm đó, vào lúc Trương Đạo Linh xuất đạo, cụ ta mới chỉ là một đứa bé mới mười tuổi của Thiên Kiếm Tông mà thôi! “Ôi!” Không ít người của võ tông Giang Lăng đều hít sâu, toàn thân ớn lạnh. Ở trước mặt bọn họ, Thiên Chân Nhân chính là bậc tiền bối trong tiền bối. Không ngờ cũng phải tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh như thế! “Hừ! Kính chào ư?” Trương Đạo Linh cười khẩy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tới tôi! Không uổng ân tình năm đó tôi dạy dỗ cậu, có điều, cậu còn nhớ tới lời hẹn ngày hôm đó của chúng ta chứ?” Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì hơi ngơ ngác, im lặng gật đầu. Sau đó, cụ ta không như một cậu học trò nhỏ phạm lỗi, cúi gằm mặt xuống. Năm đó, Độ Thiên Chân Nhân vẫn chỉ là một hậu bối mới tiến lên cảnh giới chiến thần. May là gặp được Trương Đạo Linh, sau khi được cụ ta chỉ dạy, không chỉ có cảnh giới tăng nhanh lên thành chủ soái địa cấp ba sao mà còn lĩnh hội được cả Kiếm Cảnh! Nếu như xét về ân tình này, hôm nay Độ Thiên Chân Nhân chỉ nên khoanh tay đứng nhìn, ít nhất không thể đứng về phía đối lập với Trương Đạo Linh! Thế nhưng lúc này đã khác với khi trước. Ân tình của Tiêu Chính Văn dành cho Độ Thiên Chân Nhân còn lớn hơn Trương Đạo Linh rất nhiều, bởi vì Tiêu Chính Văn đã giúp cụ ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, khiến cụ ta hiểu ra chân lý của võ đạo! “Sao nào, hôm nay cậu quyết định muốn đứng cùng một chiến hào với Tiêu Chính Văn, đối địch với tôi sao?” Trương Đạo Linh lạnh lùng chất vấn. “Không dám! Tôi nào dám đối địch với tiền bối, chỉ là…” “Nếu cậu đối địch với tôi, đất trời sẽ không dung tha, cậu hãy nhớ lấy!” Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa nói xong đã bị Trương Đạo Linh lạnh lùng ngắt lời! Đám người bên cạnh nghe xong những lời này của Trương Đạo Linh thì đều giật nảy mình!Chả trách Độ Thiên Chân Nhân lại tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh đến vậy, hoá ra giữa bọn họ còn có một câu chuyện cũ như thế.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Độ Thiên Chân Nhân miễn cưỡng nở nụ cười bước ra ngoài, từ xa đã hơi khom lưng nói với Trương Đạo Linh: “Thiên Kiếm Tông, hậu bối Độ Thiên kính chào tiền bối!” Đừng thấy vai vế của Độ Thiên Chân Nhân ở võ tông cao mà lầm, trên thực tế ở trước mặt Trương Đạo Linh thì cụ ta quả thực chỉ là hậu bối trong hậu bối. Năm đó, vào lúc Trương Đạo Linh xuất đạo, cụ ta mới chỉ là một đứa bé mới mười tuổi của Thiên Kiếm Tông mà thôi! “Ôi!” Không ít người của võ tông Giang Lăng đều hít sâu, toàn thân ớn lạnh. Ở trước mặt bọn họ, Thiên Chân Nhân chính là bậc tiền bối trong tiền bối. Không ngờ cũng phải tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh như thế! “Hừ! Kính chào ư?” Trương Đạo Linh cười khẩy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tới tôi! Không uổng ân tình năm đó tôi dạy dỗ cậu, có điều, cậu còn nhớ tới lời hẹn ngày hôm đó của chúng ta chứ?” Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì hơi ngơ ngác, im lặng gật đầu. Sau đó, cụ ta không như một cậu học trò nhỏ phạm lỗi, cúi gằm mặt xuống. Năm đó, Độ Thiên Chân Nhân vẫn chỉ là một hậu bối mới tiến lên cảnh giới chiến thần. May là gặp được Trương Đạo Linh, sau khi được cụ ta chỉ dạy, không chỉ có cảnh giới tăng nhanh lên thành chủ soái địa cấp ba sao mà còn lĩnh hội được cả Kiếm Cảnh! Nếu như xét về ân tình này, hôm nay Độ Thiên Chân Nhân chỉ nên khoanh tay đứng nhìn, ít nhất không thể đứng về phía đối lập với Trương Đạo Linh! Thế nhưng lúc này đã khác với khi trước. Ân tình của Tiêu Chính Văn dành cho Độ Thiên Chân Nhân còn lớn hơn Trương Đạo Linh rất nhiều, bởi vì Tiêu Chính Văn đã giúp cụ ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, khiến cụ ta hiểu ra chân lý của võ đạo! “Sao nào, hôm nay cậu quyết định muốn đứng cùng một chiến hào với Tiêu Chính Văn, đối địch với tôi sao?” Trương Đạo Linh lạnh lùng chất vấn. “Không dám! Tôi nào dám đối địch với tiền bối, chỉ là…” “Nếu cậu đối địch với tôi, đất trời sẽ không dung tha, cậu hãy nhớ lấy!” Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa nói xong đã bị Trương Đạo Linh lạnh lùng ngắt lời! Đám người bên cạnh nghe xong những lời này của Trương Đạo Linh thì đều giật nảy mình!Chả trách Độ Thiên Chân Nhân lại tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh đến vậy, hoá ra giữa bọn họ còn có một câu chuyện cũ như thế.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Độ Thiên Chân Nhân miễn cưỡng nở nụ cười bước ra ngoài, từ xa đã hơi khom lưng nói với Trương Đạo Linh: “Thiên Kiếm Tông, hậu bối Độ Thiên kính chào tiền bối!” Đừng thấy vai vế của Độ Thiên Chân Nhân ở võ tông cao mà lầm, trên thực tế ở trước mặt Trương Đạo Linh thì cụ ta quả thực chỉ là hậu bối trong hậu bối. Năm đó, vào lúc Trương Đạo Linh xuất đạo, cụ ta mới chỉ là một đứa bé mới mười tuổi của Thiên Kiếm Tông mà thôi! “Ôi!” Không ít người của võ tông Giang Lăng đều hít sâu, toàn thân ớn lạnh. Ở trước mặt bọn họ, Thiên Chân Nhân chính là bậc tiền bối trong tiền bối. Không ngờ cũng phải tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh như thế! “Hừ! Kính chào ư?” Trương Đạo Linh cười khẩy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tới tôi! Không uổng ân tình năm đó tôi dạy dỗ cậu, có điều, cậu còn nhớ tới lời hẹn ngày hôm đó của chúng ta chứ?” Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì hơi ngơ ngác, im lặng gật đầu. Sau đó, cụ ta không như một cậu học trò nhỏ phạm lỗi, cúi gằm mặt xuống. Năm đó, Độ Thiên Chân Nhân vẫn chỉ là một hậu bối mới tiến lên cảnh giới chiến thần. May là gặp được Trương Đạo Linh, sau khi được cụ ta chỉ dạy, không chỉ có cảnh giới tăng nhanh lên thành chủ soái địa cấp ba sao mà còn lĩnh hội được cả Kiếm Cảnh! Nếu như xét về ân tình này, hôm nay Độ Thiên Chân Nhân chỉ nên khoanh tay đứng nhìn, ít nhất không thể đứng về phía đối lập với Trương Đạo Linh! Thế nhưng lúc này đã khác với khi trước. Ân tình của Tiêu Chính Văn dành cho Độ Thiên Chân Nhân còn lớn hơn Trương Đạo Linh rất nhiều, bởi vì Tiêu Chính Văn đã giúp cụ ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, khiến cụ ta hiểu ra chân lý của võ đạo! “Sao nào, hôm nay cậu quyết định muốn đứng cùng một chiến hào với Tiêu Chính Văn, đối địch với tôi sao?” Trương Đạo Linh lạnh lùng chất vấn. “Không dám! Tôi nào dám đối địch với tiền bối, chỉ là…” “Nếu cậu đối địch với tôi, đất trời sẽ không dung tha, cậu hãy nhớ lấy!” Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa nói xong đã bị Trương Đạo Linh lạnh lùng ngắt lời! Đám người bên cạnh nghe xong những lời này của Trương Đạo Linh thì đều giật nảy mình!Chả trách Độ Thiên Chân Nhân lại tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh đến vậy, hoá ra giữa bọn họ còn có một câu chuyện cũ như thế.