Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1737
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!” Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi. Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn. “Muốn chết hả?” Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận. Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại. Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều. Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm. Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa. Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi. Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt. Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi. Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi. Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến. Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày. “Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”. Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác. Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!” Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi. Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn. “Muốn chết hả?” Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận. Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại. Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều. Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm. Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa. Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi. Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt. Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi. Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi. Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến. Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày. “Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”. Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác. Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!” Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi. Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn. “Muốn chết hả?” Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận. Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại. Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều. Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm. Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa. Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi. Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt. Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi. Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi. Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến. Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày. “Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”. Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác. Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.