Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1739
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói. Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó. Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc. “Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”. Ông Lư cười khẩy nói. Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm. Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần. Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi. Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát. Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát. Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống. Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn. Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy. Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới. Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh. Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây? “Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”. Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh. “Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”. Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói. Dùng bốn nhát kiếm để giết tám vị cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp ư? Vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi! Từ đó có thể thấy được, thực lực của Trương Đạo Linh mạnh đến mức nào!Nhưng đúng lúc này, cổ tay Trương Đạo Linh chợt lật lên, phóng ra vô số đóa hoa kiếm, mỗi đóa hoa kiếm lại vô cùng lớn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói. Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó. Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc. “Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”. Ông Lư cười khẩy nói. Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm. Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần. Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi. Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát. Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát. Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống. Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn. Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy. Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới. Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh. Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây? “Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”. Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh. “Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”. Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói. Dùng bốn nhát kiếm để giết tám vị cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp ư? Vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi! Từ đó có thể thấy được, thực lực của Trương Đạo Linh mạnh đến mức nào!Nhưng đúng lúc này, cổ tay Trương Đạo Linh chợt lật lên, phóng ra vô số đóa hoa kiếm, mỗi đóa hoa kiếm lại vô cùng lớn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói. Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó. Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc. “Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”. Ông Lư cười khẩy nói. Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm. Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần. Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi. Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát. Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát. Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống. Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn. Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy. Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới. Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh. Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây? “Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”. Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh. “Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”. Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói. Dùng bốn nhát kiếm để giết tám vị cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp ư? Vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi! Từ đó có thể thấy được, thực lực của Trương Đạo Linh mạnh đến mức nào!Nhưng đúng lúc này, cổ tay Trương Đạo Linh chợt lật lên, phóng ra vô số đóa hoa kiếm, mỗi đóa hoa kiếm lại vô cùng lớn!