Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1750
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động. Chẳng trách trước khi anh có được trái tim rồng Kim Long, mỗi lần tăng cảnh giới đều khó hơn lên trời. Sau khi có được trái tim rồng Kim Long, cảnh giới của anh gần như tăng cấp rất nhanh. Thì ra nguyên nhân chính là ở trận pháp! “Trong chuyện này, nhà họ Trương các ông có lẽ đã dụng tay vào không ít nhỉ!” Tiêu Chính Văn nheo mắt, nhìn Trương Đạo Linh. Theo lời của Trương Đạo Linh thì rất có khả năng người khơi mào cho vụ việc này chính là nhà họ Trương. Nếu không, Trương Đạo Linh cũng không thể trải qua hàng chục năm mà không gặp phải đối thủ nào. Sự tự tin này chắc chắn không chỉ bắt nguồn từ sức mạnh. “Hừ, cũng có thể coi là như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, tất cả đã không thể thay đổi được nữa, cho dù nói cho các người bí mật này thì cũng chẳng sao cả”. Trương Đạo Linh liếc nhìn tất cả mọi người. Ánh mắt của cụ ta như đang nhìn đám xác chết, vì chỉ trong mười phút nữa, đám người đều sẽ già mà chết. “Thì ra là vậy! Nhưng có vẻ như ông vui mừng quá sớm rồi! Còn nhớ lúc nãy tôi nói gì với ông không? Nhà họ Trương đã lĩnh hội sai về Tam Tuyệt Trận, sai ngay từ lúc ban đầu, cho nên tất cả phía sau đều là sai!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Lời nói của anh như ném một quả bom vào lòng mọi người, khiến tất cả mọi người, ngay cả Trương Đạo Linh cũng phải kinh ngạc. Đến lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể nói ra những lời ngông cuồng vậy sao? Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trương không bằng một tên nhãi ranh Tiêu Chính Văn hơn hai mươi tuổi? “Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai chứ! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi trong Tam Tuyệt Trận!” Trương Đạo Linh trợn tròn mắt, tức giận gầm lên. Cũng vào lúc này, dáng vẻ của Tiêu Chính Văn lại già yếu đi vài phần, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. “Leng keng!”Tay của Tiêu Chính Văn không còn sức để cầm nổi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ khiến nó rơi thẳng xuống đất.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động. Chẳng trách trước khi anh có được trái tim rồng Kim Long, mỗi lần tăng cảnh giới đều khó hơn lên trời. Sau khi có được trái tim rồng Kim Long, cảnh giới của anh gần như tăng cấp rất nhanh. Thì ra nguyên nhân chính là ở trận pháp! “Trong chuyện này, nhà họ Trương các ông có lẽ đã dụng tay vào không ít nhỉ!” Tiêu Chính Văn nheo mắt, nhìn Trương Đạo Linh. Theo lời của Trương Đạo Linh thì rất có khả năng người khơi mào cho vụ việc này chính là nhà họ Trương. Nếu không, Trương Đạo Linh cũng không thể trải qua hàng chục năm mà không gặp phải đối thủ nào. Sự tự tin này chắc chắn không chỉ bắt nguồn từ sức mạnh. “Hừ, cũng có thể coi là như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, tất cả đã không thể thay đổi được nữa, cho dù nói cho các người bí mật này thì cũng chẳng sao cả”. Trương Đạo Linh liếc nhìn tất cả mọi người. Ánh mắt của cụ ta như đang nhìn đám xác chết, vì chỉ trong mười phút nữa, đám người đều sẽ già mà chết. “Thì ra là vậy! Nhưng có vẻ như ông vui mừng quá sớm rồi! Còn nhớ lúc nãy tôi nói gì với ông không? Nhà họ Trương đã lĩnh hội sai về Tam Tuyệt Trận, sai ngay từ lúc ban đầu, cho nên tất cả phía sau đều là sai!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Lời nói của anh như ném một quả bom vào lòng mọi người, khiến tất cả mọi người, ngay cả Trương Đạo Linh cũng phải kinh ngạc. Đến lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể nói ra những lời ngông cuồng vậy sao? Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trương không bằng một tên nhãi ranh Tiêu Chính Văn hơn hai mươi tuổi? “Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai chứ! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi trong Tam Tuyệt Trận!” Trương Đạo Linh trợn tròn mắt, tức giận gầm lên. Cũng vào lúc này, dáng vẻ của Tiêu Chính Văn lại già yếu đi vài phần, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. “Leng keng!”Tay của Tiêu Chính Văn không còn sức để cầm nổi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ khiến nó rơi thẳng xuống đất.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động. Chẳng trách trước khi anh có được trái tim rồng Kim Long, mỗi lần tăng cảnh giới đều khó hơn lên trời. Sau khi có được trái tim rồng Kim Long, cảnh giới của anh gần như tăng cấp rất nhanh. Thì ra nguyên nhân chính là ở trận pháp! “Trong chuyện này, nhà họ Trương các ông có lẽ đã dụng tay vào không ít nhỉ!” Tiêu Chính Văn nheo mắt, nhìn Trương Đạo Linh. Theo lời của Trương Đạo Linh thì rất có khả năng người khơi mào cho vụ việc này chính là nhà họ Trương. Nếu không, Trương Đạo Linh cũng không thể trải qua hàng chục năm mà không gặp phải đối thủ nào. Sự tự tin này chắc chắn không chỉ bắt nguồn từ sức mạnh. “Hừ, cũng có thể coi là như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, tất cả đã không thể thay đổi được nữa, cho dù nói cho các người bí mật này thì cũng chẳng sao cả”. Trương Đạo Linh liếc nhìn tất cả mọi người. Ánh mắt của cụ ta như đang nhìn đám xác chết, vì chỉ trong mười phút nữa, đám người đều sẽ già mà chết. “Thì ra là vậy! Nhưng có vẻ như ông vui mừng quá sớm rồi! Còn nhớ lúc nãy tôi nói gì với ông không? Nhà họ Trương đã lĩnh hội sai về Tam Tuyệt Trận, sai ngay từ lúc ban đầu, cho nên tất cả phía sau đều là sai!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Lời nói của anh như ném một quả bom vào lòng mọi người, khiến tất cả mọi người, ngay cả Trương Đạo Linh cũng phải kinh ngạc. Đến lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể nói ra những lời ngông cuồng vậy sao? Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trương không bằng một tên nhãi ranh Tiêu Chính Văn hơn hai mươi tuổi? “Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai chứ! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi trong Tam Tuyệt Trận!” Trương Đạo Linh trợn tròn mắt, tức giận gầm lên. Cũng vào lúc này, dáng vẻ của Tiêu Chính Văn lại già yếu đi vài phần, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. “Leng keng!”Tay của Tiêu Chính Văn không còn sức để cầm nổi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ khiến nó rơi thẳng xuống đất.