Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1755
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tôi muốn cậu nếm thử bí thuật chân chính của nhà họ Trương chúng tôi!” Nhìn thấy ánh sáng đỏ rực như máu ấy, mọi người không khỏi chấn động! Mãi đến lúc này họ mới nhớ lại câu nói vừa nãy của ông Lư. Nhưng tất cả đã quá trễ! Chỉ nhìn thấy Trương Đạo Linh đứng ở trung tâm, vô số ánh sáng màu đỏ, cùng với với sức nóng khiến người ta không thể chịu nổi cuồn cuộn nổi lên. Vụt! Tiêu Chính Văn bất giác nhíu mày, ánh sáng đỏ kia hiển nhiên không phải là sức mạnh của Trương Đạo Linh, nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi bất ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ nhìn thấy mặt trời lại có một sợi tơ hồng kết nối với cơ thể của Trương Đạo Linh! “Không hay rồi!” Trong lòng Tiêu Chính Văn bỗng chùng xuống, Trương Đạo Linh muốn dùng trận pháp để dẫn lửa nóng từ mặt trời, như vậy sẽ biến khu vực này trong bán kính vài trăm mét thành tro bụi! Nhất định phải phá hủy trận pháp của Trương Đạo Linh trước khi nó hoàn thành! Nếu không, mọi sinh vật sống trong vòng vài trăm mét đều sẽ gặp họa! Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cầm chắc thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay rồi đâm thẳng tới! Sức mạnh vô tận của các vì sao lưu chuyển trên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, chặt thẳng vào sợi tơ hồng nhàn nhạt kia! “Bùm!” Sau một tiếng nổ lớn, một làn sóng nhiệt vô cùng lớn tràn ra xung quanh, quần áo của rất nhiều người lập tức hóa thành tro bụi! Tiêu Chính Văn cũng bị làn sóng nhiệt này đẩy lùi lại mấy bước, chỉ có khuôn mặt của Trương Đạo Linh vẫn nở một nụ cười dữ tợn. “Tiêu Chính Văn! Mọi thứ đã quá muộn, trận pháp đã hoàn thành, cậu cứ chờ đi…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tôi muốn cậu nếm thử bí thuật chân chính của nhà họ Trương chúng tôi!” Nhìn thấy ánh sáng đỏ rực như máu ấy, mọi người không khỏi chấn động! Mãi đến lúc này họ mới nhớ lại câu nói vừa nãy của ông Lư. Nhưng tất cả đã quá trễ! Chỉ nhìn thấy Trương Đạo Linh đứng ở trung tâm, vô số ánh sáng màu đỏ, cùng với với sức nóng khiến người ta không thể chịu nổi cuồn cuộn nổi lên. Vụt! Tiêu Chính Văn bất giác nhíu mày, ánh sáng đỏ kia hiển nhiên không phải là sức mạnh của Trương Đạo Linh, nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi bất ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ nhìn thấy mặt trời lại có một sợi tơ hồng kết nối với cơ thể của Trương Đạo Linh! “Không hay rồi!” Trong lòng Tiêu Chính Văn bỗng chùng xuống, Trương Đạo Linh muốn dùng trận pháp để dẫn lửa nóng từ mặt trời, như vậy sẽ biến khu vực này trong bán kính vài trăm mét thành tro bụi! Nhất định phải phá hủy trận pháp của Trương Đạo Linh trước khi nó hoàn thành! Nếu không, mọi sinh vật sống trong vòng vài trăm mét đều sẽ gặp họa! Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cầm chắc thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay rồi đâm thẳng tới! Sức mạnh vô tận của các vì sao lưu chuyển trên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, chặt thẳng vào sợi tơ hồng nhàn nhạt kia! “Bùm!” Sau một tiếng nổ lớn, một làn sóng nhiệt vô cùng lớn tràn ra xung quanh, quần áo của rất nhiều người lập tức hóa thành tro bụi! Tiêu Chính Văn cũng bị làn sóng nhiệt này đẩy lùi lại mấy bước, chỉ có khuôn mặt của Trương Đạo Linh vẫn nở một nụ cười dữ tợn. “Tiêu Chính Văn! Mọi thứ đã quá muộn, trận pháp đã hoàn thành, cậu cứ chờ đi…”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tôi muốn cậu nếm thử bí thuật chân chính của nhà họ Trương chúng tôi!” Nhìn thấy ánh sáng đỏ rực như máu ấy, mọi người không khỏi chấn động! Mãi đến lúc này họ mới nhớ lại câu nói vừa nãy của ông Lư. Nhưng tất cả đã quá trễ! Chỉ nhìn thấy Trương Đạo Linh đứng ở trung tâm, vô số ánh sáng màu đỏ, cùng với với sức nóng khiến người ta không thể chịu nổi cuồn cuộn nổi lên. Vụt! Tiêu Chính Văn bất giác nhíu mày, ánh sáng đỏ kia hiển nhiên không phải là sức mạnh của Trương Đạo Linh, nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi bất ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ nhìn thấy mặt trời lại có một sợi tơ hồng kết nối với cơ thể của Trương Đạo Linh! “Không hay rồi!” Trong lòng Tiêu Chính Văn bỗng chùng xuống, Trương Đạo Linh muốn dùng trận pháp để dẫn lửa nóng từ mặt trời, như vậy sẽ biến khu vực này trong bán kính vài trăm mét thành tro bụi! Nhất định phải phá hủy trận pháp của Trương Đạo Linh trước khi nó hoàn thành! Nếu không, mọi sinh vật sống trong vòng vài trăm mét đều sẽ gặp họa! Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cầm chắc thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay rồi đâm thẳng tới! Sức mạnh vô tận của các vì sao lưu chuyển trên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, chặt thẳng vào sợi tơ hồng nhàn nhạt kia! “Bùm!” Sau một tiếng nổ lớn, một làn sóng nhiệt vô cùng lớn tràn ra xung quanh, quần áo của rất nhiều người lập tức hóa thành tro bụi! Tiêu Chính Văn cũng bị làn sóng nhiệt này đẩy lùi lại mấy bước, chỉ có khuôn mặt của Trương Đạo Linh vẫn nở một nụ cười dữ tợn. “Tiêu Chính Văn! Mọi thứ đã quá muộn, trận pháp đã hoàn thành, cậu cứ chờ đi…”