Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1775

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chồng ơi! Là… là vậy sao?” Khương Vy Nhan hơi căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn. “Đúng rồi, chỉ là em chưa quen cảm giác này, vừa bắt đầu đã có thể làm được như em đã không dễ rồi”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Thật ra ban đầu khi Tiêu Chính Văn có trong tay trái tim rồng Kim Long thì cũng có thể khai triển vài trận pháp tương tự ảo ảnh. Nhưng mấy trận pháp đó chỉ là trận pháp cấp thấp nhất trong tất cả các trận pháp, chẳng có lực sát thương gì với cao thủ. Được Tiêu Chính Văn khen, Khương Vy Nhan lập tức tràn đầy tự tin. Nhưng vì còn phải chăm sóc con nhỏ, Khương Vy Nhan chỉ luyện một lát rồi vội vàng chạy đến phòng trẻ em cho con uống sữa. “Chủ thượng, bên ngoài có người tên là Duẫn Chí Thành muốn gặp cậu, nói là Bắc Minh Tông gì đó, không biết cậu có muốn gặp không?” Khương Vy Nhan vừa đi, Độ Thiên Chân Nhân đẩy cửa bước vào. “Người đó có nói là chuyện gì không?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Không nói, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là cố ý đến gặp cậu, có lẽ là tin cậu đánh bại Trương Đạo Linh đã truyền ra ngoài, thế nên cố ý đến tỏ lòng thành”. Độ Thiên Chân Nhân cười gượng nói. “Thôi vậy, bảo ông ta đi đi, cứ nói tôi không có thời gian gặp ông ta”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn bất lực xua tay. Tiêu Chính Văn chẳng có hứng thú với mấy kiểu gặp mặt này. “Vâng!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi phòng. Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân quay lại, đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”. “Chuyện gì?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi. “Liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn. Nhưng tôi hỏi cậu ta cụ thể là chuyện gì, cậu ta lại không chịu nói”. Độ Thiên Chân Nhân nhỏ giọng nói. “Cho anh ta vào đi!”Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ về hướng phòng sách.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chồng ơi! Là… là vậy sao?” Khương Vy Nhan hơi căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn. “Đúng rồi, chỉ là em chưa quen cảm giác này, vừa bắt đầu đã có thể làm được như em đã không dễ rồi”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Thật ra ban đầu khi Tiêu Chính Văn có trong tay trái tim rồng Kim Long thì cũng có thể khai triển vài trận pháp tương tự ảo ảnh. Nhưng mấy trận pháp đó chỉ là trận pháp cấp thấp nhất trong tất cả các trận pháp, chẳng có lực sát thương gì với cao thủ. Được Tiêu Chính Văn khen, Khương Vy Nhan lập tức tràn đầy tự tin. Nhưng vì còn phải chăm sóc con nhỏ, Khương Vy Nhan chỉ luyện một lát rồi vội vàng chạy đến phòng trẻ em cho con uống sữa. “Chủ thượng, bên ngoài có người tên là Duẫn Chí Thành muốn gặp cậu, nói là Bắc Minh Tông gì đó, không biết cậu có muốn gặp không?” Khương Vy Nhan vừa đi, Độ Thiên Chân Nhân đẩy cửa bước vào. “Người đó có nói là chuyện gì không?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Không nói, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là cố ý đến gặp cậu, có lẽ là tin cậu đánh bại Trương Đạo Linh đã truyền ra ngoài, thế nên cố ý đến tỏ lòng thành”. Độ Thiên Chân Nhân cười gượng nói. “Thôi vậy, bảo ông ta đi đi, cứ nói tôi không có thời gian gặp ông ta”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn bất lực xua tay. Tiêu Chính Văn chẳng có hứng thú với mấy kiểu gặp mặt này. “Vâng!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi phòng. Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân quay lại, đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”. “Chuyện gì?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi. “Liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn. Nhưng tôi hỏi cậu ta cụ thể là chuyện gì, cậu ta lại không chịu nói”. Độ Thiên Chân Nhân nhỏ giọng nói. “Cho anh ta vào đi!”Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ về hướng phòng sách.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chồng ơi! Là… là vậy sao?” Khương Vy Nhan hơi căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn. “Đúng rồi, chỉ là em chưa quen cảm giác này, vừa bắt đầu đã có thể làm được như em đã không dễ rồi”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Thật ra ban đầu khi Tiêu Chính Văn có trong tay trái tim rồng Kim Long thì cũng có thể khai triển vài trận pháp tương tự ảo ảnh. Nhưng mấy trận pháp đó chỉ là trận pháp cấp thấp nhất trong tất cả các trận pháp, chẳng có lực sát thương gì với cao thủ. Được Tiêu Chính Văn khen, Khương Vy Nhan lập tức tràn đầy tự tin. Nhưng vì còn phải chăm sóc con nhỏ, Khương Vy Nhan chỉ luyện một lát rồi vội vàng chạy đến phòng trẻ em cho con uống sữa. “Chủ thượng, bên ngoài có người tên là Duẫn Chí Thành muốn gặp cậu, nói là Bắc Minh Tông gì đó, không biết cậu có muốn gặp không?” Khương Vy Nhan vừa đi, Độ Thiên Chân Nhân đẩy cửa bước vào. “Người đó có nói là chuyện gì không?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Không nói, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là cố ý đến gặp cậu, có lẽ là tin cậu đánh bại Trương Đạo Linh đã truyền ra ngoài, thế nên cố ý đến tỏ lòng thành”. Độ Thiên Chân Nhân cười gượng nói. “Thôi vậy, bảo ông ta đi đi, cứ nói tôi không có thời gian gặp ông ta”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn bất lực xua tay. Tiêu Chính Văn chẳng có hứng thú với mấy kiểu gặp mặt này. “Vâng!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi phòng. Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân quay lại, đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”. “Chuyện gì?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi. “Liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn. Nhưng tôi hỏi cậu ta cụ thể là chuyện gì, cậu ta lại không chịu nói”. Độ Thiên Chân Nhân nhỏ giọng nói. “Cho anh ta vào đi!”Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ về hướng phòng sách.

Chương 1775