Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1802
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng sao khi cụ ta đọc lại thành sống chết không oán giận vậy chứ? Nhưng ông lão tóc bạc trên bục lại không cho Đại trưởng lão cơ hội nói, sau đó quay đầu lại nói với những người dưới bục: “Đã đọc xong bài hịch, chiến thần Xi Vưu đã làm chứng cho chúng ta”. “Tiếp theo mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ, cuộc thi rèn luyện trên đàn tế”. “Bất kể là ngày thường có ân oán hay thù mới đều có thể giải quyết tại đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, càng không được ôm hận mà báo thù”. “Nếu có ai vi phạm thì người trong võ tông khắp thế giới sẽ giết người đó”. Ông lão vừa dứt lời, Lý Thiên Lăng bước đến trước chắp tay với ông lão nói: “Ông cụ, tôi muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. Nhưng ông lão lại lạnh lùng xua tay: “Ừ! Cũng được, tôi nghĩ trận đầu tiên nên để Lý Thiên Lăng đấu với vua Bắc…” Cụ ta chưa nói hết câu, Đại trưởng lão ngồi trên bục cao đứng dậy: “Điều này không phù hợp với quy định. Theo quy tắc hằng năm, đệ tử của các danh sơn sẽ đấu với nhau, đệ tử giữa các võ tông so tài với nhau”. “Lý Thiên Lăng là người của Hằng Sơn, cậu ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn”. Dù ai cũng có thể nghe ra được Đại trưởng lão đang có ý nói giúp Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng là người duy nhất ủng hộ Tiêu Chính Văn ở chỗ này. “Danh sơn và võ tông vốn dĩ là một thể có chung nguồn gốc, không nên phân biệt rạch ròi như thế nữa. Hơn nữa Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, không thuộc bất kỳ tông môn nào, thế nên là võ tông tôi và năm đại danh sơn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. “Không biết có gì không phù hợp?” Ông lão tóc bạc cười khẩy hỏi ngược lại. Vãi! Đại trưởng lão võ tông bị hỏi đến mức nghẹn họng. Đây là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Chính Văn. Dù sao anh cũng lớn lên trong quân đội, không gia nhập bất kỳ tông môn nào, không phải là đệ tử tông môn thì không bị điều luật này trói buộc. Phải làm sao đây? Khi Đại trưởng lão lòng như lửa đốt, phía sau ông ta bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Tôi cũng nghĩ trận đầu tiên để Lý Thiên Hằng ra mặt là không phù hợp”. “Ai mà không biết tông môn trong đây đều xuất thân từ năm đại danh sơn, dù là Tiêu Chính Văn cũng không bằng năm đại danh sơn. Theo tôi nghĩ chi bằng để tôi đánh trận đầu tiên”. Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt. Vì người nói không ai khác mà là Cừu Vạn Lý. Xét về vai vế hay danh tiếng, Cừu Vạn Lý chắc chắn hơn Lý Thiên Lăng, nếu để cụ ta ra đánh thì Lý Thiên Lăng sao còn cơ hội thể hiện được nữa?”Lúc này Đoàn Hải Long lạnh lùng đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý, khẽ gật đầu.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng sao khi cụ ta đọc lại thành sống chết không oán giận vậy chứ? Nhưng ông lão tóc bạc trên bục lại không cho Đại trưởng lão cơ hội nói, sau đó quay đầu lại nói với những người dưới bục: “Đã đọc xong bài hịch, chiến thần Xi Vưu đã làm chứng cho chúng ta”. “Tiếp theo mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ, cuộc thi rèn luyện trên đàn tế”. “Bất kể là ngày thường có ân oán hay thù mới đều có thể giải quyết tại đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, càng không được ôm hận mà báo thù”. “Nếu có ai vi phạm thì người trong võ tông khắp thế giới sẽ giết người đó”. Ông lão vừa dứt lời, Lý Thiên Lăng bước đến trước chắp tay với ông lão nói: “Ông cụ, tôi muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. Nhưng ông lão lại lạnh lùng xua tay: “Ừ! Cũng được, tôi nghĩ trận đầu tiên nên để Lý Thiên Lăng đấu với vua Bắc…” Cụ ta chưa nói hết câu, Đại trưởng lão ngồi trên bục cao đứng dậy: “Điều này không phù hợp với quy định. Theo quy tắc hằng năm, đệ tử của các danh sơn sẽ đấu với nhau, đệ tử giữa các võ tông so tài với nhau”. “Lý Thiên Lăng là người của Hằng Sơn, cậu ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn”. Dù ai cũng có thể nghe ra được Đại trưởng lão đang có ý nói giúp Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng là người duy nhất ủng hộ Tiêu Chính Văn ở chỗ này. “Danh sơn và võ tông vốn dĩ là một thể có chung nguồn gốc, không nên phân biệt rạch ròi như thế nữa. Hơn nữa Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, không thuộc bất kỳ tông môn nào, thế nên là võ tông tôi và năm đại danh sơn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. “Không biết có gì không phù hợp?” Ông lão tóc bạc cười khẩy hỏi ngược lại. Vãi! Đại trưởng lão võ tông bị hỏi đến mức nghẹn họng. Đây là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Chính Văn. Dù sao anh cũng lớn lên trong quân đội, không gia nhập bất kỳ tông môn nào, không phải là đệ tử tông môn thì không bị điều luật này trói buộc. Phải làm sao đây? Khi Đại trưởng lão lòng như lửa đốt, phía sau ông ta bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Tôi cũng nghĩ trận đầu tiên để Lý Thiên Hằng ra mặt là không phù hợp”. “Ai mà không biết tông môn trong đây đều xuất thân từ năm đại danh sơn, dù là Tiêu Chính Văn cũng không bằng năm đại danh sơn. Theo tôi nghĩ chi bằng để tôi đánh trận đầu tiên”. Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt. Vì người nói không ai khác mà là Cừu Vạn Lý. Xét về vai vế hay danh tiếng, Cừu Vạn Lý chắc chắn hơn Lý Thiên Lăng, nếu để cụ ta ra đánh thì Lý Thiên Lăng sao còn cơ hội thể hiện được nữa?”Lúc này Đoàn Hải Long lạnh lùng đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý, khẽ gật đầu.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng sao khi cụ ta đọc lại thành sống chết không oán giận vậy chứ? Nhưng ông lão tóc bạc trên bục lại không cho Đại trưởng lão cơ hội nói, sau đó quay đầu lại nói với những người dưới bục: “Đã đọc xong bài hịch, chiến thần Xi Vưu đã làm chứng cho chúng ta”. “Tiếp theo mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ, cuộc thi rèn luyện trên đàn tế”. “Bất kể là ngày thường có ân oán hay thù mới đều có thể giải quyết tại đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, càng không được ôm hận mà báo thù”. “Nếu có ai vi phạm thì người trong võ tông khắp thế giới sẽ giết người đó”. Ông lão vừa dứt lời, Lý Thiên Lăng bước đến trước chắp tay với ông lão nói: “Ông cụ, tôi muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. Nhưng ông lão lại lạnh lùng xua tay: “Ừ! Cũng được, tôi nghĩ trận đầu tiên nên để Lý Thiên Lăng đấu với vua Bắc…” Cụ ta chưa nói hết câu, Đại trưởng lão ngồi trên bục cao đứng dậy: “Điều này không phù hợp với quy định. Theo quy tắc hằng năm, đệ tử của các danh sơn sẽ đấu với nhau, đệ tử giữa các võ tông so tài với nhau”. “Lý Thiên Lăng là người của Hằng Sơn, cậu ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn”. Dù ai cũng có thể nghe ra được Đại trưởng lão đang có ý nói giúp Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng là người duy nhất ủng hộ Tiêu Chính Văn ở chỗ này. “Danh sơn và võ tông vốn dĩ là một thể có chung nguồn gốc, không nên phân biệt rạch ròi như thế nữa. Hơn nữa Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, không thuộc bất kỳ tông môn nào, thế nên là võ tông tôi và năm đại danh sơn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”. “Không biết có gì không phù hợp?” Ông lão tóc bạc cười khẩy hỏi ngược lại. Vãi! Đại trưởng lão võ tông bị hỏi đến mức nghẹn họng. Đây là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Chính Văn. Dù sao anh cũng lớn lên trong quân đội, không gia nhập bất kỳ tông môn nào, không phải là đệ tử tông môn thì không bị điều luật này trói buộc. Phải làm sao đây? Khi Đại trưởng lão lòng như lửa đốt, phía sau ông ta bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Tôi cũng nghĩ trận đầu tiên để Lý Thiên Hằng ra mặt là không phù hợp”. “Ai mà không biết tông môn trong đây đều xuất thân từ năm đại danh sơn, dù là Tiêu Chính Văn cũng không bằng năm đại danh sơn. Theo tôi nghĩ chi bằng để tôi đánh trận đầu tiên”. Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt. Vì người nói không ai khác mà là Cừu Vạn Lý. Xét về vai vế hay danh tiếng, Cừu Vạn Lý chắc chắn hơn Lý Thiên Lăng, nếu để cụ ta ra đánh thì Lý Thiên Lăng sao còn cơ hội thể hiện được nữa?”Lúc này Đoàn Hải Long lạnh lùng đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý, khẽ gật đầu.