Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1814

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Mày…” Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn. Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời. “Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?” Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta. “A!” Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết. Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn. “Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?” “Ầm!” Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước. Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét. Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa. “Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?” Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý. Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong. Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng. “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”. Lúc này một giọng nói lạnh lùng trên bục cao vang lên ngăn lại hành động của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn mọi người ở trên bục cao. “Ồ? Không được làm hại đến tính mạng người khác hả? Nói thì oai phong lẫm liệt lắm nhỉ! Tôi bị Thiên Tinh Trận phong ấn sức mạnh gần như không khác gì người bình thường, lúc Cừu Vạn Lý chủ động bước ra khiêu chiến tôi sao ông không lên tiếng?” “Bây giờ thấy Cừu Vạn Lý sống dở chết dở mới nhớ đây là cuộc thi để rèn luyện, không được làm hại đến tính mạng người khác có phải đã quá muộn rồi không? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe những lời ông lão kia nói lúc nãy chứ?” “Là chính miệng ông ta nói, bất kể ngày thường có ân oán hay là thù mới gì đều có thể giải quyết ở đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, nếu vi phạm sẽ bị người người trong võ tông thiên hạ giết chết”.“Vậy ông nói tôi nghe xem thế nào gọi là giải quyết tại đây? Lẽ nào Cừu Vạn Lý tự động nhảy ra xoa lưng đấm chân cho tôi à?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Mày…” Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn. Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời. “Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?” Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta. “A!” Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết. Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn. “Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?” “Ầm!” Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước. Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét. Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa. “Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?” Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý. Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong. Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng. “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”. Lúc này một giọng nói lạnh lùng trên bục cao vang lên ngăn lại hành động của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn mọi người ở trên bục cao. “Ồ? Không được làm hại đến tính mạng người khác hả? Nói thì oai phong lẫm liệt lắm nhỉ! Tôi bị Thiên Tinh Trận phong ấn sức mạnh gần như không khác gì người bình thường, lúc Cừu Vạn Lý chủ động bước ra khiêu chiến tôi sao ông không lên tiếng?” “Bây giờ thấy Cừu Vạn Lý sống dở chết dở mới nhớ đây là cuộc thi để rèn luyện, không được làm hại đến tính mạng người khác có phải đã quá muộn rồi không? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe những lời ông lão kia nói lúc nãy chứ?” “Là chính miệng ông ta nói, bất kể ngày thường có ân oán hay là thù mới gì đều có thể giải quyết ở đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, nếu vi phạm sẽ bị người người trong võ tông thiên hạ giết chết”.“Vậy ông nói tôi nghe xem thế nào gọi là giải quyết tại đây? Lẽ nào Cừu Vạn Lý tự động nhảy ra xoa lưng đấm chân cho tôi à?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Mày…” Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn. Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời. “Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?” Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta. “A!” Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết. Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn. “Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?” “Ầm!” Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước. Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét. Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa. “Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?” Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý. Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong. Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng. “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”. Lúc này một giọng nói lạnh lùng trên bục cao vang lên ngăn lại hành động của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn mọi người ở trên bục cao. “Ồ? Không được làm hại đến tính mạng người khác hả? Nói thì oai phong lẫm liệt lắm nhỉ! Tôi bị Thiên Tinh Trận phong ấn sức mạnh gần như không khác gì người bình thường, lúc Cừu Vạn Lý chủ động bước ra khiêu chiến tôi sao ông không lên tiếng?” “Bây giờ thấy Cừu Vạn Lý sống dở chết dở mới nhớ đây là cuộc thi để rèn luyện, không được làm hại đến tính mạng người khác có phải đã quá muộn rồi không? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe những lời ông lão kia nói lúc nãy chứ?” “Là chính miệng ông ta nói, bất kể ngày thường có ân oán hay là thù mới gì đều có thể giải quyết ở đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, nếu vi phạm sẽ bị người người trong võ tông thiên hạ giết chết”.“Vậy ông nói tôi nghe xem thế nào gọi là giải quyết tại đây? Lẽ nào Cừu Vạn Lý tự động nhảy ra xoa lưng đấm chân cho tôi à?”

Chương 1814