Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1828

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Sao thế? Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quỳ xuống thành tâm thành ý nhận tôi làm sư phụ, tôi vẫn có thể nói được làm được, không chỉ cầu xin cho cậu không chết mà còn có thể dẹp yên mọi mối tai họa trước đó cho cậu”. Hứa Hoài Viễn vẫn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt rực lửa. Thật ra trong lòng lão chưa từng nghĩ sẽ nhận Tiêu Chính Văn làm đệ tử. Sở dĩ muốn làm thế là vì Thiên Sơn Thư Lục trong tay Tiêu Chính Văn. Chỉ cần Tiêu Chính Văn giao ra Thiên Sơn Thư Lục rồi bảo anh dịch nội dung trong Thiên Sơn Thư Lục ra. Lúc đó Tiêu Chính Văn cũng mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí Hứa Hoài Viễn sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Hừ, Hứa Hoài Viễn, ông còn nhớ những lời tôi nói với ông không? Đừng vui mừng quá sớm, chưa đến cuối, ai mà biết được con bài cuối của đối phương là gì”. Mặc dù Tiêu Chính Văn bị thương nhưng lời nói vẫn rất tự tin. “Nếu đã thế thì cậu chết luôn đi!” Nói đến đây, Hứa Hoài Viễn vung một tay lên, kiếm quang đó lần nữa xuyên qua tầng mây đánh về phía Tiêu Chính Văn. Ánh sáng chói mắt lại bắn về phía Tiêu Chính Văn. Anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng chói mắt đó, chỉ là mọi người chưa nhận ra lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua nụ cười nhạt. Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet, anh bỗng vung tay lên. Con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra. “Hừ, ngu ngốc! Con dao quân đội năm cạnh của cậu sao có thể chặn được ánh sáng…” “Lạch cạch!” Khi Hứa Hoài Viễn vẫn còn đang đắc ý kiêu ngạo, một tiếng động cực lớn vang lên trong không trung. Một vầng sáng màu trắng bao quanh con dao quân đội năm cạnh rồi dần lan ra xung quanh. Ngay lúc bị thương, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Hoài Viễn. Thật ra đó không phải là ánh sáng gì, cũng không phải kiếm quang, chỉ là một trận pháp che mắt. Trong trận pháp, phép che mắt này quả thật đã đạt đến độ cao nhất định, hoàn toàn khác với trận pháp ảo thuật Tiêu Chính Văn sử dụng trước đó. Nhưng dù sao giả cũng là giả. Nếu ánh sáng đó làm mình bị thương, lúc này Tiêu Chính Văn đã bị chém thành từng mảnh từ lâu, đâu thể yên ổn đứng ở đó. Thế nên vừa rồi anh bị thương, hoàn toàn là bởi thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn. Không thấy thanh kiếm động đậy là vì trình độ võ thuật của Hứa Hoài Viễn quá cao, tốc độ ra đòn cũng cực nhanh, không thể phân biệt rõ.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Sao thế? Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quỳ xuống thành tâm thành ý nhận tôi làm sư phụ, tôi vẫn có thể nói được làm được, không chỉ cầu xin cho cậu không chết mà còn có thể dẹp yên mọi mối tai họa trước đó cho cậu”. Hứa Hoài Viễn vẫn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt rực lửa. Thật ra trong lòng lão chưa từng nghĩ sẽ nhận Tiêu Chính Văn làm đệ tử. Sở dĩ muốn làm thế là vì Thiên Sơn Thư Lục trong tay Tiêu Chính Văn. Chỉ cần Tiêu Chính Văn giao ra Thiên Sơn Thư Lục rồi bảo anh dịch nội dung trong Thiên Sơn Thư Lục ra. Lúc đó Tiêu Chính Văn cũng mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí Hứa Hoài Viễn sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Hừ, Hứa Hoài Viễn, ông còn nhớ những lời tôi nói với ông không? Đừng vui mừng quá sớm, chưa đến cuối, ai mà biết được con bài cuối của đối phương là gì”. Mặc dù Tiêu Chính Văn bị thương nhưng lời nói vẫn rất tự tin. “Nếu đã thế thì cậu chết luôn đi!” Nói đến đây, Hứa Hoài Viễn vung một tay lên, kiếm quang đó lần nữa xuyên qua tầng mây đánh về phía Tiêu Chính Văn. Ánh sáng chói mắt lại bắn về phía Tiêu Chính Văn. Anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng chói mắt đó, chỉ là mọi người chưa nhận ra lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua nụ cười nhạt. Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet, anh bỗng vung tay lên. Con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra. “Hừ, ngu ngốc! Con dao quân đội năm cạnh của cậu sao có thể chặn được ánh sáng…” “Lạch cạch!” Khi Hứa Hoài Viễn vẫn còn đang đắc ý kiêu ngạo, một tiếng động cực lớn vang lên trong không trung. Một vầng sáng màu trắng bao quanh con dao quân đội năm cạnh rồi dần lan ra xung quanh. Ngay lúc bị thương, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Hoài Viễn. Thật ra đó không phải là ánh sáng gì, cũng không phải kiếm quang, chỉ là một trận pháp che mắt. Trong trận pháp, phép che mắt này quả thật đã đạt đến độ cao nhất định, hoàn toàn khác với trận pháp ảo thuật Tiêu Chính Văn sử dụng trước đó. Nhưng dù sao giả cũng là giả. Nếu ánh sáng đó làm mình bị thương, lúc này Tiêu Chính Văn đã bị chém thành từng mảnh từ lâu, đâu thể yên ổn đứng ở đó. Thế nên vừa rồi anh bị thương, hoàn toàn là bởi thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn. Không thấy thanh kiếm động đậy là vì trình độ võ thuật của Hứa Hoài Viễn quá cao, tốc độ ra đòn cũng cực nhanh, không thể phân biệt rõ.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Sao thế? Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quỳ xuống thành tâm thành ý nhận tôi làm sư phụ, tôi vẫn có thể nói được làm được, không chỉ cầu xin cho cậu không chết mà còn có thể dẹp yên mọi mối tai họa trước đó cho cậu”. Hứa Hoài Viễn vẫn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt rực lửa. Thật ra trong lòng lão chưa từng nghĩ sẽ nhận Tiêu Chính Văn làm đệ tử. Sở dĩ muốn làm thế là vì Thiên Sơn Thư Lục trong tay Tiêu Chính Văn. Chỉ cần Tiêu Chính Văn giao ra Thiên Sơn Thư Lục rồi bảo anh dịch nội dung trong Thiên Sơn Thư Lục ra. Lúc đó Tiêu Chính Văn cũng mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí Hứa Hoài Viễn sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Hừ, Hứa Hoài Viễn, ông còn nhớ những lời tôi nói với ông không? Đừng vui mừng quá sớm, chưa đến cuối, ai mà biết được con bài cuối của đối phương là gì”. Mặc dù Tiêu Chính Văn bị thương nhưng lời nói vẫn rất tự tin. “Nếu đã thế thì cậu chết luôn đi!” Nói đến đây, Hứa Hoài Viễn vung một tay lên, kiếm quang đó lần nữa xuyên qua tầng mây đánh về phía Tiêu Chính Văn. Ánh sáng chói mắt lại bắn về phía Tiêu Chính Văn. Anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng chói mắt đó, chỉ là mọi người chưa nhận ra lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua nụ cười nhạt. Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet, anh bỗng vung tay lên. Con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra. “Hừ, ngu ngốc! Con dao quân đội năm cạnh của cậu sao có thể chặn được ánh sáng…” “Lạch cạch!” Khi Hứa Hoài Viễn vẫn còn đang đắc ý kiêu ngạo, một tiếng động cực lớn vang lên trong không trung. Một vầng sáng màu trắng bao quanh con dao quân đội năm cạnh rồi dần lan ra xung quanh. Ngay lúc bị thương, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Hoài Viễn. Thật ra đó không phải là ánh sáng gì, cũng không phải kiếm quang, chỉ là một trận pháp che mắt. Trong trận pháp, phép che mắt này quả thật đã đạt đến độ cao nhất định, hoàn toàn khác với trận pháp ảo thuật Tiêu Chính Văn sử dụng trước đó. Nhưng dù sao giả cũng là giả. Nếu ánh sáng đó làm mình bị thương, lúc này Tiêu Chính Văn đã bị chém thành từng mảnh từ lâu, đâu thể yên ổn đứng ở đó. Thế nên vừa rồi anh bị thương, hoàn toàn là bởi thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn. Không thấy thanh kiếm động đậy là vì trình độ võ thuật của Hứa Hoài Viễn quá cao, tốc độ ra đòn cũng cực nhanh, không thể phân biệt rõ.

Chương 1828