Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1832
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Rầm!” Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn! Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản! Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây! Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây! Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa. Thật sự quá nguy hiểm! “Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương. Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương. Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại. “Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!” “Rắc! Rắc! Rắc!” “Khụ!” Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn. Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc. Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong. Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình. “Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!” Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên. “Không thể sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra! “Xoẹt!” Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương! “Không!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Rầm!” Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn! Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản! Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây! Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây! Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa. Thật sự quá nguy hiểm! “Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương. Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương. Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại. “Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!” “Rắc! Rắc! Rắc!” “Khụ!” Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn. Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc. Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong. Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình. “Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!” Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên. “Không thể sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra! “Xoẹt!” Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương! “Không!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Rầm!” Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn! Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản! Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây! Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây! Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa. Thật sự quá nguy hiểm! “Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương. Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương. Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại. “Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!” “Rắc! Rắc! Rắc!” “Khụ!” Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn. Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc. Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong. Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình. “Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!” Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên. “Không thể sao?” Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra! “Xoẹt!” Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương! “Không!”