Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1844
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này Đại trưởng lão cũng coi như đã hiểu ra thế nào gọi là rắn chuột một ổ. Hôm nay Bạch Diên Vũ đến đây là đã có chuẩn bị, hơn nữa ban nãy khi Tiêu Chính Văn đối đầu với mấy cao thủ kia, chắc hẳn lão cũng đã đứng từ xa quan sát! Lúc này, tất cả mọi thủ đoạn và con át chủ bài của Tiêu Chính Văn đều đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu hết. Vào lúc này đột nhiên ra tay với Tiêu Chính Văn, sao Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ lại được? “Mấy người… mấy người rõ ràng quá vô liêm sỉ! Chả trách nhiều năm như vậy mà võ tông vẫn luôn bị người của Âu Lục chèn ép, có mấy phần tử cặn bã như mấy người, võ tông…” Đại trưởng lão vẫn chưa nói xong đã ăn ngay một cú tát đau điếng. “Ông to gan thật đấy, cho rằng bản thân là Đại trưởng lão của võ tông thì có thể ăn nói linh tinh, không cần quan tâm tới vai vế mà nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy sao?” Bạch Diên Vũ nhìn về phía Đại trưởng lão bằng ánh mắt lạnh tanh. Đồng thời, sát khí khắp người cũng bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống mười mấy độ. “Vai vế? Tôi thật muốn xem hôm nay ai dám động vào vua Bắc Lương! Mấy người cho rằng thân là người của võ tông, có danh sơn làm chỗ dựa thì có thể khinh thường luật pháp quốc gia à?” “Đường đường là vua Bắc Lương, nếu như bị ám sát đến chết thì danh sơn nào có thể ngăn chặn được quân đội của quốc gia, tông môn nào có thể ngăn cản được hai trăm nghìn quân Phá Long?” Đại trưởng lão nghiến răng nói. Tiêu Chính Văn khẽ xua tay tỏ ý Đại trưởng lão không cần phải nói thêm gì nữa. Bạch Diên Vũ cũng tốt, Đoàn Hải Long cũng được, những người này đều chỉ vì lợi ích! Đưa chữ “lợi” lên đầu thì căn bản không có lý lẽ nào thuyết phục nổi. Chỉ có dùng thực lực thật sự thì mới có thể khiến cho đám người này khuất phục, khiến cho bọn chúng phải ngước nhìn! “Đại trưởng lão, những gì ông nên làm và có thể làm thì đều đã làm cả rồi, Tiêu Chính Văn tôi vô cùng cảm kích, dù gì ông cũng là trưởng lão của võ tông, có những chuyện vẫn nên để tôi tự mình giải quyết!” Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn về phía mấy người Bạch Diên Vũ. “Tự mình giải quyết? Khẩu khí của cậu cũng lớn thật đấy!” Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cao ngạo. Thái độ của Bạch Diên Vũ đã quá rõ ràng. Nhiều cao thủ như vậy lại cùng nhắm vào một mình Tiêu Chính Văn, anh còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì nữa đây?“Tiêu Chính Văn, thật ra cậu cũng coi như có công trạng to lớn đối với Hoa Quốc, Bạch Diên Vũ tôi cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vả lại tôi cũng cần phải nể mặt Thiên Tử nữa!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này Đại trưởng lão cũng coi như đã hiểu ra thế nào gọi là rắn chuột một ổ. Hôm nay Bạch Diên Vũ đến đây là đã có chuẩn bị, hơn nữa ban nãy khi Tiêu Chính Văn đối đầu với mấy cao thủ kia, chắc hẳn lão cũng đã đứng từ xa quan sát! Lúc này, tất cả mọi thủ đoạn và con át chủ bài của Tiêu Chính Văn đều đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu hết. Vào lúc này đột nhiên ra tay với Tiêu Chính Văn, sao Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ lại được? “Mấy người… mấy người rõ ràng quá vô liêm sỉ! Chả trách nhiều năm như vậy mà võ tông vẫn luôn bị người của Âu Lục chèn ép, có mấy phần tử cặn bã như mấy người, võ tông…” Đại trưởng lão vẫn chưa nói xong đã ăn ngay một cú tát đau điếng. “Ông to gan thật đấy, cho rằng bản thân là Đại trưởng lão của võ tông thì có thể ăn nói linh tinh, không cần quan tâm tới vai vế mà nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy sao?” Bạch Diên Vũ nhìn về phía Đại trưởng lão bằng ánh mắt lạnh tanh. Đồng thời, sát khí khắp người cũng bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống mười mấy độ. “Vai vế? Tôi thật muốn xem hôm nay ai dám động vào vua Bắc Lương! Mấy người cho rằng thân là người của võ tông, có danh sơn làm chỗ dựa thì có thể khinh thường luật pháp quốc gia à?” “Đường đường là vua Bắc Lương, nếu như bị ám sát đến chết thì danh sơn nào có thể ngăn chặn được quân đội của quốc gia, tông môn nào có thể ngăn cản được hai trăm nghìn quân Phá Long?” Đại trưởng lão nghiến răng nói. Tiêu Chính Văn khẽ xua tay tỏ ý Đại trưởng lão không cần phải nói thêm gì nữa. Bạch Diên Vũ cũng tốt, Đoàn Hải Long cũng được, những người này đều chỉ vì lợi ích! Đưa chữ “lợi” lên đầu thì căn bản không có lý lẽ nào thuyết phục nổi. Chỉ có dùng thực lực thật sự thì mới có thể khiến cho đám người này khuất phục, khiến cho bọn chúng phải ngước nhìn! “Đại trưởng lão, những gì ông nên làm và có thể làm thì đều đã làm cả rồi, Tiêu Chính Văn tôi vô cùng cảm kích, dù gì ông cũng là trưởng lão của võ tông, có những chuyện vẫn nên để tôi tự mình giải quyết!” Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn về phía mấy người Bạch Diên Vũ. “Tự mình giải quyết? Khẩu khí của cậu cũng lớn thật đấy!” Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cao ngạo. Thái độ của Bạch Diên Vũ đã quá rõ ràng. Nhiều cao thủ như vậy lại cùng nhắm vào một mình Tiêu Chính Văn, anh còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì nữa đây?“Tiêu Chính Văn, thật ra cậu cũng coi như có công trạng to lớn đối với Hoa Quốc, Bạch Diên Vũ tôi cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vả lại tôi cũng cần phải nể mặt Thiên Tử nữa!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này Đại trưởng lão cũng coi như đã hiểu ra thế nào gọi là rắn chuột một ổ. Hôm nay Bạch Diên Vũ đến đây là đã có chuẩn bị, hơn nữa ban nãy khi Tiêu Chính Văn đối đầu với mấy cao thủ kia, chắc hẳn lão cũng đã đứng từ xa quan sát! Lúc này, tất cả mọi thủ đoạn và con át chủ bài của Tiêu Chính Văn đều đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu hết. Vào lúc này đột nhiên ra tay với Tiêu Chính Văn, sao Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ lại được? “Mấy người… mấy người rõ ràng quá vô liêm sỉ! Chả trách nhiều năm như vậy mà võ tông vẫn luôn bị người của Âu Lục chèn ép, có mấy phần tử cặn bã như mấy người, võ tông…” Đại trưởng lão vẫn chưa nói xong đã ăn ngay một cú tát đau điếng. “Ông to gan thật đấy, cho rằng bản thân là Đại trưởng lão của võ tông thì có thể ăn nói linh tinh, không cần quan tâm tới vai vế mà nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy sao?” Bạch Diên Vũ nhìn về phía Đại trưởng lão bằng ánh mắt lạnh tanh. Đồng thời, sát khí khắp người cũng bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống mười mấy độ. “Vai vế? Tôi thật muốn xem hôm nay ai dám động vào vua Bắc Lương! Mấy người cho rằng thân là người của võ tông, có danh sơn làm chỗ dựa thì có thể khinh thường luật pháp quốc gia à?” “Đường đường là vua Bắc Lương, nếu như bị ám sát đến chết thì danh sơn nào có thể ngăn chặn được quân đội của quốc gia, tông môn nào có thể ngăn cản được hai trăm nghìn quân Phá Long?” Đại trưởng lão nghiến răng nói. Tiêu Chính Văn khẽ xua tay tỏ ý Đại trưởng lão không cần phải nói thêm gì nữa. Bạch Diên Vũ cũng tốt, Đoàn Hải Long cũng được, những người này đều chỉ vì lợi ích! Đưa chữ “lợi” lên đầu thì căn bản không có lý lẽ nào thuyết phục nổi. Chỉ có dùng thực lực thật sự thì mới có thể khiến cho đám người này khuất phục, khiến cho bọn chúng phải ngước nhìn! “Đại trưởng lão, những gì ông nên làm và có thể làm thì đều đã làm cả rồi, Tiêu Chính Văn tôi vô cùng cảm kích, dù gì ông cũng là trưởng lão của võ tông, có những chuyện vẫn nên để tôi tự mình giải quyết!” Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn về phía mấy người Bạch Diên Vũ. “Tự mình giải quyết? Khẩu khí của cậu cũng lớn thật đấy!” Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cao ngạo. Thái độ của Bạch Diên Vũ đã quá rõ ràng. Nhiều cao thủ như vậy lại cùng nhắm vào một mình Tiêu Chính Văn, anh còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì nữa đây?“Tiêu Chính Văn, thật ra cậu cũng coi như có công trạng to lớn đối với Hoa Quốc, Bạch Diên Vũ tôi cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vả lại tôi cũng cần phải nể mặt Thiên Tử nữa!”