Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1870
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn trước giờ thường không uống cà phê mà chỉ thích thưởng trà. Gặp được loại trà ngon đương nhiên không thể bỏ qua. “Tiền nong gì ở đây, cứ đưa mười hay hai mươi tệ gì cũng được, chỗ này cậu thích uống bao nhiêu thì uống! Nếu như không đủ thì chỗ tôi vẫn còn, có thể đem về nhà uống!” Ông chủ tiệm trà nói rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một cái túi giấy da bò. Bên trong không đến nửa cân thì cũng phải chừng bốn lạng, Tiêu Chính Văn tiện tay lấy ra một trăm tệ từ trong túi đưa cho ông chủ quán trà. “Không cần nhiều tiền như vậy đâu, trà nhà tôi tự hái, không tốn tiền!” Ông chủ nói, đang định tìm tiền thối lại cho Tiêu Chính Văn thì bị anh từ chối. Ông chủ quán trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại, trong ánh mắt khẽ lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo. “Thằng ranh này trúng kế rồi!” Lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra từ bên trong rừng cây phía sau quán trà, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, bật cười với vẻ đắc ý. “Đáng tiếc thật, loại trà ngon như vậy, phí phạm rồi!” Ông chủ quán trà giơ tay hất nước trà trong tách xuống đất. Tiện tay lấy ra hai viên thuốc từ trong người rồi nuốt xuống. “Cậu chủ Thiên Trạch nói rồi, đối phó với thằng ranh này thì phải thận trọng một chút! Thuốc của ông sẽ không quá liều đấy chứ?” Ông chủ quán trà nhìn ông lão tóc trắng nói. “Chỉ có một giọt!” Ông lão tóc trắng cười nhạt nói. Thứ ông ta dùng là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, chỉ cần một giọt là có thể giết chết một con voi lớn. Tiêu Chính Văn có thần thông quảng đại tới mức nào cũng chỉ cần một giọt độc dược là đủ để mất mạng. Hơn nữa hiệu quả gây tê liệt thần kinh của thuốc thường rất chậm, cần khoảng thời gian khá lâu mới đột nhiên phát tác. Sau mười mấy ngày nữa, khi Tiêu Chính Văn trúng độc mà chết thì cũng sẽ chẳng có một ai nghi ngờ bọn họ. “Ừ, bình tĩnh đợi cậu ta nhắm mắt thôi!” Ông chủ quán trà đắc ý cười nói. Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn uống tách trà đó xong thì đã cảm thấy có gì đó khác thường! Dù sao lúc này, từ trường trong cơ thể anh chỉ biến hoá nhỏ thì anh cũng có thể cảm nhận được rất rõ. Tiêu Chính Văn lại đi thêm vài cây số nữa, từ trường trong cơ thể đột nhiên trở nên rối loạn, trước mắt còn có một loại cảm giác choáng váng.Là trà độc?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn trước giờ thường không uống cà phê mà chỉ thích thưởng trà. Gặp được loại trà ngon đương nhiên không thể bỏ qua. “Tiền nong gì ở đây, cứ đưa mười hay hai mươi tệ gì cũng được, chỗ này cậu thích uống bao nhiêu thì uống! Nếu như không đủ thì chỗ tôi vẫn còn, có thể đem về nhà uống!” Ông chủ tiệm trà nói rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một cái túi giấy da bò. Bên trong không đến nửa cân thì cũng phải chừng bốn lạng, Tiêu Chính Văn tiện tay lấy ra một trăm tệ từ trong túi đưa cho ông chủ quán trà. “Không cần nhiều tiền như vậy đâu, trà nhà tôi tự hái, không tốn tiền!” Ông chủ nói, đang định tìm tiền thối lại cho Tiêu Chính Văn thì bị anh từ chối. Ông chủ quán trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại, trong ánh mắt khẽ lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo. “Thằng ranh này trúng kế rồi!” Lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra từ bên trong rừng cây phía sau quán trà, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, bật cười với vẻ đắc ý. “Đáng tiếc thật, loại trà ngon như vậy, phí phạm rồi!” Ông chủ quán trà giơ tay hất nước trà trong tách xuống đất. Tiện tay lấy ra hai viên thuốc từ trong người rồi nuốt xuống. “Cậu chủ Thiên Trạch nói rồi, đối phó với thằng ranh này thì phải thận trọng một chút! Thuốc của ông sẽ không quá liều đấy chứ?” Ông chủ quán trà nhìn ông lão tóc trắng nói. “Chỉ có một giọt!” Ông lão tóc trắng cười nhạt nói. Thứ ông ta dùng là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, chỉ cần một giọt là có thể giết chết một con voi lớn. Tiêu Chính Văn có thần thông quảng đại tới mức nào cũng chỉ cần một giọt độc dược là đủ để mất mạng. Hơn nữa hiệu quả gây tê liệt thần kinh của thuốc thường rất chậm, cần khoảng thời gian khá lâu mới đột nhiên phát tác. Sau mười mấy ngày nữa, khi Tiêu Chính Văn trúng độc mà chết thì cũng sẽ chẳng có một ai nghi ngờ bọn họ. “Ừ, bình tĩnh đợi cậu ta nhắm mắt thôi!” Ông chủ quán trà đắc ý cười nói. Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn uống tách trà đó xong thì đã cảm thấy có gì đó khác thường! Dù sao lúc này, từ trường trong cơ thể anh chỉ biến hoá nhỏ thì anh cũng có thể cảm nhận được rất rõ. Tiêu Chính Văn lại đi thêm vài cây số nữa, từ trường trong cơ thể đột nhiên trở nên rối loạn, trước mắt còn có một loại cảm giác choáng váng.Là trà độc?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn trước giờ thường không uống cà phê mà chỉ thích thưởng trà. Gặp được loại trà ngon đương nhiên không thể bỏ qua. “Tiền nong gì ở đây, cứ đưa mười hay hai mươi tệ gì cũng được, chỗ này cậu thích uống bao nhiêu thì uống! Nếu như không đủ thì chỗ tôi vẫn còn, có thể đem về nhà uống!” Ông chủ tiệm trà nói rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một cái túi giấy da bò. Bên trong không đến nửa cân thì cũng phải chừng bốn lạng, Tiêu Chính Văn tiện tay lấy ra một trăm tệ từ trong túi đưa cho ông chủ quán trà. “Không cần nhiều tiền như vậy đâu, trà nhà tôi tự hái, không tốn tiền!” Ông chủ nói, đang định tìm tiền thối lại cho Tiêu Chính Văn thì bị anh từ chối. Ông chủ quán trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại, trong ánh mắt khẽ lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo. “Thằng ranh này trúng kế rồi!” Lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra từ bên trong rừng cây phía sau quán trà, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, bật cười với vẻ đắc ý. “Đáng tiếc thật, loại trà ngon như vậy, phí phạm rồi!” Ông chủ quán trà giơ tay hất nước trà trong tách xuống đất. Tiện tay lấy ra hai viên thuốc từ trong người rồi nuốt xuống. “Cậu chủ Thiên Trạch nói rồi, đối phó với thằng ranh này thì phải thận trọng một chút! Thuốc của ông sẽ không quá liều đấy chứ?” Ông chủ quán trà nhìn ông lão tóc trắng nói. “Chỉ có một giọt!” Ông lão tóc trắng cười nhạt nói. Thứ ông ta dùng là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, chỉ cần một giọt là có thể giết chết một con voi lớn. Tiêu Chính Văn có thần thông quảng đại tới mức nào cũng chỉ cần một giọt độc dược là đủ để mất mạng. Hơn nữa hiệu quả gây tê liệt thần kinh của thuốc thường rất chậm, cần khoảng thời gian khá lâu mới đột nhiên phát tác. Sau mười mấy ngày nữa, khi Tiêu Chính Văn trúng độc mà chết thì cũng sẽ chẳng có một ai nghi ngờ bọn họ. “Ừ, bình tĩnh đợi cậu ta nhắm mắt thôi!” Ông chủ quán trà đắc ý cười nói. Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn uống tách trà đó xong thì đã cảm thấy có gì đó khác thường! Dù sao lúc này, từ trường trong cơ thể anh chỉ biến hoá nhỏ thì anh cũng có thể cảm nhận được rất rõ. Tiêu Chính Văn lại đi thêm vài cây số nữa, từ trường trong cơ thể đột nhiên trở nên rối loạn, trước mắt còn có một loại cảm giác choáng váng.Là trà độc?